Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Mạc Cảnh Thịnh vừa đi kiểm tra ghi chép nhà giam bên đó, người cuối cùng Mục Kỳ San gặp trước khi chết, là Thôi Hân Mi, nhưng cũng là một tháng trước rồi.”

Thôi Hân Mi như ruồi chạy khắp nơi cầu xin người giúp đỡ cứu Mục Kỳ San, càng không thể nào hại con gái của mình.

“Trừ dì ấy ra, còn có người khác không?” Cố Niệm hỏi.

“Không có.” Sở Chiêu Dương lắc đầu, “Thôi Hân Mi là người duy nhất đi thăm Mục Kỳ San.”

Cố Niệm cau mày lại, điểm này cô không thể không nghi ngờ rồi. Tất cả đều quá kỳ lạ, nếu như không phải là tổ chức R, còn có ai có thể làm được việc thần không biết quỷ không hay này.

Chẳng lẽ, thật sự đúng là Mục Kỳ San vận khí không tốt, bất ngờ bỏ mạng?

Thấy cô cau mày, dáng vẻ minh tư khổ tưởng, Chiêu Dương giơ tay xoa lên nếp nhăn giữa hai chân mày của cô: “Đừng cau mày nữa, chuyện này không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa. Càng nghĩ nhiều, càng không nghĩ ra nổi đâu.”

Cố Niệm gật đầu, biết Sở Chiêu Dương nói đúng, bản thân có nghĩ thêm nữa, trừ làm khó mình, làm đầu mình đau ra, thực ra thì cũng không được ích lợi gì.

Lúc này, Mục Lam Thục cũng đi ra, trên mặt không có vẻ vừa ngủ dậy.


Cố Niệm liền hỏi: “Mẹ, mẹ không ngủ một lát à?”

Mục Lam Thục lắc lắc đầu, ngồi xuống: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể ngủ được!”

Mục Lam Thục lau mặt: “Mẹ vừa mới nhớ ra, quên mất không dặn dò cậu con, chuyện này từ từ hãy nói với ông bà ngoại, đừng nói quá thẳng thừng. Kỳ San dù có không hiểu chuyện thế nào cũng là cháu gái của ông bà. Đột nhiên nghe được tin tức như vậy, ông bà ngoại con tuổi cao rồi, mẹ sợ ông bà không chịu nổi.” 

“Cậu cũng hiếu thuận với ông bà ngoại, nhất định sẽ suy nghĩ đến. Nếu mẹ không yên tâm, chờ ngày mai gọi điện thoại cho cậu, dặn dò một chút.” Cố Niệm nói, “Hôm nay thì thôi. Cậu hôm nay nhất định đang ầm ĩ với mợ.”

“Cho dù cậu mợ có thật sự ly hôn, hay là bình tĩnh định tiếp tục sống cùng nhau, hôm nay cũng khá là kích động. Đợi ngày mai, cậu bình tĩnh chút rồi, lúc đó nói gì, cậu cũng nghe lọt.”

Mục Lam Thục suy nghĩ một chút cũng phải, liền gật đầu không nói gì nữa. Nếu như Sở Chiêu Dương không có ở đây, Mục Lam Thục còn có thể nói một chút về Mục Kỳ San với Cố Niệm. Nhưng Sở Chiêu Dương ở đây, hiển nhiên cậu ta đối với cả nhà Mục Định Kiệt đều không thích. Thật ra, chuyện Mục Kỳ San cũng không có gì để nói cả. Mục Lam Thục trầm lòng lại, không nghĩ nữa.

Cố Niệm nhìn thời gian, đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

Gần một tiếng sau, cả một bàn thức ăn đã hoàn tất.

Ngửi mùi thức ăn, tâm tình Mục Lam Thục thư giãn không ít. Thấy thức ăn bày trên bàn, màu sắc mùi thơm đều đủ, nhìn là biết không phải là người mới vào nghề làm được. Trên mặt Mục Lam Thục cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, gạt đi khói mù ảm đạm do chuyện của Mục Kỳ San.

“Không ngờ tay nghề của con bây giờ lại khá đến vậy.” Mục Lam Thục chậc chậc lên tiếng.

Từ sau khi bà về hưu, Cố Niệm đi làm bận rộn, đều là Mục Lam Thục ở nhà nấu xong cơm, chờ Cố Niệm bất luận là tan làm hay là tăng ca trở về, đều có thể ăn đồ nóng hổi. Không ngờ chẳng qua bao lâu, Cố Niệm đã thành người nấu ăn giỏi rồi. Mục Lam Thục cười híp mắt nhìn Sở Chiêu Dương, đương nhiên biết Cố Niệm đây là vì ai.

Sở Chiêu Dương nhận được ánh mắt của Mục Lam Thục, trưng ra khuôn mặt tuấn tú hờ hững, lặng lẽ thẳng lưng lên, một bộ kiêu ngạo.

Mục Lam Thục: “...”

Cố Niệm là con gái của bà, nó ở đây khoe khoang cho ai xem chứ!

Nghĩ lại Cố Niệm cũng chưa từng nghiêm chỉnh nấu cho mình một bàn thức ăn, Mục Lam Thục liền có chút hụt hẫng trong lòng. Trong nhà không có đàn ông, đương nhiên cũng không có cha vợ làm khó con rể, nhìn con rể không vừa mắt.

Bà tưởng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, lúc này nhìn Sở Chiêu Dương lại có chút ngứa mắt.


Trong khi đó, Sở Chiêu Dương vẫn không hay biết mẹ vợ tương lai không thích vẻ khoe khoang của anh.

Sống lưng càng thẳng hơn, sợ mẹ vợ tương lai không tin lời Cố Niệm, lên tiếng làm chứng cho Cố Niệm: “Cố Niệm ở nhà, có thời gian là nấu cơm cho cháu, càng ngày càng ngon.”

Da mặt Mục Lam Thục co rúm mấy cái, cười lạnh “ha ha” hai tiếng, đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Sở Chiêu Dương hết sức hồn nhiên nhìn Cố Niệm.

A

Bộ dạng của mẹ hình như không quá vui?

Cố Niệm: “...”

Người đàn ông này, lúc này tại sao lại phản ứng không nhạy bén như vậy chứ?

Cố Niệm chỉ đành kéo anh ngồi xuống, nhìn Sở Chiêu Dương mặt còn đầy vẻ vô tội, lập tức có chút buồn cười.

Vội vàng kìm nén, lại nũng nịu với Mục Lam Thục: “Mẹ, sau này chỉ cần con về, con sẽ nấu cho mẹ ăn! Để Chiêu Dương ở nhà làm chuột bạch, món con mới học sẽ cho anh ấy thử nghiệm một lần, bảo đảm ăn ngon rồi mới làm cho mẹ.”

Sở Chiêu Dương: “...”


Biết rõ Cố Niệm là đang dỗ Mục Lam Thục nhưng anh vẫn ghen.

Cố Niệm dù sao cũng dỗ được Mục Lam Thục rồi, đặt chuyện của Mục Kỳ San xuống, ba người thoải mái ăn bữa tối, Sở Chiêu Dương mới dẫn Cố Niệm về nhà.

***

Lan Viên.

Lúc hai người trở lại, thím Dư đã đi rồi.

Nhà chỉ có hai người bọn họ, cực kỳ thoải mái.

Cố Niệm đi về phòng ngủ, Sở Chiêu Dương đi theo sau lưng cô. Cố Niệm vừa mới đi vào, liền nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. Cô còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đột nhiên bị người kéo từ phía sau, người cũng nghiêng ra sau.

Sức lực không lớn nhưng vững vàng, bởi vì biết là Sở Chiêu Dương nên Cố Niệm theo bản năng không kháng cự. Chờ lúc phản ứng lại được, người đã bị anh đè chặt trên cửa. Sau lưng còn đang dán vào cửa hơi lạnh, trước mặt lại bị anh dán chặt vào, vô cùng nóng.

Cố Niệm còn chưa hiểu, người đàn ông này đột nhiên tính làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận