Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Người ở bên ngoài thấy, anh ít nói, lạnh như băng. Họ chỉ chú ý đến ngữ điệu lạnh buốt và biểu tình mặt liệt của anh, căn bản không để ý tới giọng nói của anh rốt cuộc có dễ nghe hay không.

Thật ra trước kia, Cố Niệm cũng như vậy.

Nhưng không biết là bắt đầu từ lúc nào, Cố Niệm phát hiện, giọng nói của Sở Chiêu Dương đặc biệt dễ nghe. Chỉ riêng giọng nói của anh cũng đủ để khiến Cố Niệm bại trận.

Trong lúc mơ màng, cô đã bị anh lột sạch sẽ như bánh mochi mềm mại trắng nõn, thơm ngọt ngon miệng. Kiếm sắc đang lưu lại từng dấu từng dấu ấn trên bánh mochi, dường như muốn lấy hết nhân dâu tây bên trong ra ngoài.

Trên chiếc bánh trắng nõn mềm mại tìm vỏ kiếm tiến vào, kín kẽ, vừa khít, trời sinh tuyệt phối.

Cố Niệm không nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng

Chỉ cảm thấy cái vỏ kiếm này, sớm muộn gì cũng bị thanh kiếm kia của anh đi vào đến hỏng mất.

***

Cố Niệm bị anh dày vò xong, thật ra thì cũng mới mười giờ hơn. Hai người ăn cơm ở chỗ Mục Lam Thục xong là về, nên về đến nhà rất sớm. Vừa vào nhà, Cố Niệm liền bị anh dày vò, cô mơ mơ màng màng còn tưởng là đã quá nửa đêm rồi, bình thường giờ này hai người còn chưa định đi ngủ.

Sở Chiêu Dương để Cố Niệm nằm yên, mình đi đến nhà tắm trước, vặn nước vào trong bồn tắm, chỉnh nhiệt độ xong xuôi rồi mới trở lại bế Cố Niệm đi vào.

Thật ra bây giờ Cố Niệm không yếu ớt như ban đầu, vẫn có thể vận động được. Nhưng thời gian lâu rồi, cô được Sở Chiêu Dương quan tâm chăm sóc như vậy cũng thành thói quen. Hơn nữa, cô cũng thích, đồng thời hưởng thụ sự quan tâm như vậy của Sở Chiêu Dương.


Cho nên mỗi lần, cô đều giơ tay như nũng nịu đòi Sở Chiêu Dương bế.

Sở Chiêu Dương cũng biết, vui vẻ cưng chiều cô.

Hai người làm tổ trong bồn tắm, Sở Chiêu Dương đột nhiên nói: “Dành thời gian, tìm người đến đo bồn tắm, đổi thành cái lớn đi.”

Cố Niệm: “...”

Cái này không phải là nhìn một cái cũng biết để làm gì sao?

“Phiền phức lắm, đục đục gõ gõ, sẽ lâu lắm đó.” Cố Niệm nói, không thích trong nhà có người lạ.

“Cũng đúng.” Chiêu Dương gật đầu, nhìn nhìn chân mình, đụng vào chân cô, vô cùng thân mật, “Thật ra chen chúc như vậy cũng rất tốt.”

Sở Chiêu Dương vốn dĩ không có ý gì khác, nhưng bây giờ lại áp sát Cố Niệm.

Như vậy, Cố Niệm lập tức nghĩ xiêu vẹo, xoẹt cái đỏ mặt.

Sở Chiêu Dương thấy cô thay đổi, bỗng chốc biết ngay cô nghĩ đến cái gì. Một luồng nóng trực tiếp dâng lên, anh nắm lấy eo cô ôm qua: “Nghĩ lung tung gì thế?”

Cố Niệm cúi đầu, kết quả nhìn thấy Tiểu Sở kia của anh đang dán lấy mình.

Lần này, cô thật sự thấy chật chội rồi!

Một lát, mặt Cố Niệm trực tiếp đỏ lên thành quả táo.

Trong giọng nói khàn khàn của Sở Chiêu Dương không giấu được ý cười, nhẹ nhàng chỉ trán cô: “Cái đầu dưa này của em, nghĩ chuyện gì không đứng đắn hay sao mà lại đỏ mặt như vậy.”

Cố Niệm phồng má, nắm tay lại đấm lên ngực anh một cái, không nỡ dùng sức, nên đấm xuống rất khẽ.

“Em không có nghĩ chuyện gì không đứng đắn hết!”

Rõ ràng là anh mới là người luôn làm những chuyện không đứng đắn.

Ai ngờ, Sở Chiêu Dương lại đột nhiên trượt vào, thở dài một tiếng, ôm Cố Niệm, đôi môi nóng bỏng lại gần môi cô: “Chen chúc như vậy... cũng không tệ.”


Cố Niệm: “...”

Người đàn ông này, thiệt hết cách nói anh mà!

***

Lần này, Cố Niệm thật sự kiệt sức rồi, đến sức nũng nịu cũng không có. Cô chỉ có thể ném cho Sở Chiêu Dương ánh mắt oán giận, rồi mệt mỏi nằm đấy không động đậy, mặc cho Sở Chiêu Dương giơ tay nhấc chân cô, lau sạch người.

Mặc dù bây giờ thời tiết ấm rồi nhưng vừa mới từ trong nước đi ra vẫn sẽ lạnh. Sở Chiêu Dương cẩn thận quấn cô trong khăn tắm, lúc này mới ôm cô ra ngoài.

Bị Sở Chiêu Dương dày vò hai lần như vậy, Cố Niệm cảm thấy bữa tối của mình đã tiêu hóa sạch sẽ rồi.

Đúng lúc, cô lại nghe Sở Chiêu Dương hỏi: “Có đói không?”

Cố Niệm đang gối đầu lên ngực anh, nghe vậy ngẩng đầu: “Anh thì sao?”

Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng “ục ục” từ trong bụng mình truyền tới.

Cố Niệm vội vàng che bụng, tròn mắt, kinh ngạc lại lúng túng.

Sở Chiêu Dương không nhịn được cười, bây giờ rất muộn rồi, gọi đồ ăn ngoài thì có nhưng qua đây cũng phải ít nhất nửa tiếng.

“Anh đi nấu hai bát mì nhé?” Sở Chiêu Dương cười hỏi.

“Anh biết không?” Cố Niệm hoài nghi nhìn anh.


“Em quên anh từng nấu cơm cho em à?” Sở Chiêu Dương nhướn mày.

Đối với thành quả lần đó, anh còn rất kiêu ngạo.

“Nhớ a, nhưng lần đó không phải thím Dư viết cẩn thận trình tự và lượng dùng hết cho anh rồi sao?” Trông bầu vẽ gáo, mùi vị còn khác xa.

Sở Chiêu Dương giơ tay lên búng đầu cô: “Xem thường anh.”

“Em làm cùng anh.” Cố Niệm cười nói.

“Cử động được rồi à?” Sở Chiêu Dương nhướn nhướn mi.

Cố Niệm “hì hì” cười hai tiếng. Ban đầu cô chỉ là đầu gối lên ngực anh, bây giờ cả người đều giống như con lười, dùng cả tay chân bám lên người Sở Chiêu Dương.

“Bế em xuống đi.” Cố Niệm ngửa đầu, cằm đặt ở trên lồng ngực Sở Chiêu Dương.

Vừa vặn, cô còn có thể cảm giác được tim đập nhanh trong ngực anh.

Sở Chiêu Dương khẽ cười, môi hơi cong lên cưng chiều nhìn cô. Hai tay nâng cô lên, dẫn cô cùng xuống giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận