Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Mãi cho đến hôm nay gặp lại, Phó Tu đã trở thành Phó Dẫn Tu.

Cô tưởng rằng bản thân đã chôn chặt cái người tên Phó Dẫn Tu sâu trong lòng mình, đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhớ đến. Cũng chỉ vào thời gian trước, lúc người nhà ép hôn, còn có ý tác hợp cho cô và Sở Chiêu Dương, trong đầu cô mới bất chợt xuất hiện gương mặt của Phó Dẫn Tu.

Nhưng, cũng chỉ có một lần đó.

Bất luận ngày xưa thích anh nhiều đến mấy, cô cũng không cần nữa.

Không cần một người đàn ông từ bỏ cô như vứt một chiếc giày rách.

Nhưng bây giờ, anh trở về làm gì chứ?

Ánh mắt Minh Ngữ Đồng có chút run run nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Cô và anh xa cách đã quá lâu, cũng đã tròn 7 năm rồi.

Lúc đó hai người họ đều rất ngây ngô, lúc đó cô 23, còn anh 26.

Nhưng bây giờ, anh đã từ một chàng trai hai mươi mấy tuổi đầu, trở thành một người đàn ông chững chạc hơn ba mươi tuổi, rũ bỏ sự ngây ngô, toàn thân đều toát ra vẻ thành thục vững vàng.


Lúc hơn hai mươi tuổi, anh là một chàng trai anh tuấn lại rất tự tin, rất thu hút. Nhưng bây giờ lại thành thục sành đời, toàn thân từ trên xuống dưới đều phát ra hormone nam tính, anh lúc hai mươi mấy tuổi vốn không tài nào so sánh được.

Dù cho cô cảm thấy bản thân bây giờ đã thấy qua nhiều thói đời, lại tiếp xúc nhiều với bọn người Sở Chiêu Dương, gặp gỡ nhiều chàng trai ưu tú. Nhưng lúc gặp lại Phó Dẫn Tu, cô vẫn không kìm được tim đập nhanh hơn.

Cô vốn tưởng rằng, tình cảm đối với người đàn ông này trong lòng cô đã phai nhạt hết rồi. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng nảy sinh tình cảm đặc biệt với bất kỳ ai.

Còn về chuyện yêu đương, kết hôn, sinh con, những chuyện gần như trong đời ai cũng phải trải qua, cô vốn không có bất kỳ mong đợi hay để tâm gì, cũng chẳng có hứng thú. Cô cứ nghĩ, nếu không tìm thấy người mà mình thích, vậy cứ ở một mình cả đời cũng chẳng có gì không tốt.

Nhưng kiểu gì cô cũng không ngờ rằng, hôm nay lại gặp lại người đàn ông này.

Khóe miệng Minh Ngữ Đồng cười đầy chua xót, có chút châm biếm.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Phó Dẫn Tu, lòng anh liền dâng lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cảm giác này anh cũng không rõ nó là gì, chỉ là không thích nhìn thấy cô cười như vậy, có biểu cảm như vậy. Chỉ cần nhìn thấy thế, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Sắc mặt Phó Dẫn Tu trầm xuống, kéo cô thật mạnh ôm chặt vào lòng mình.

Anh cúi đầu, đôi môi mỏng liền như có như không, cọ cọ lên cánh môi cô: “Em nói xem?”

Cô nói?

Cô không biết!

Bảy năm trời không gặp mặt, người mà cô gần như đã quên mất, đột nhiên lại xuất hiện làm gì chứ?

Năm xưa ngay cả họ tên thật cũng không chịu nói cho cô biết, bây giờ anh lại đến tìm cô làm gì?

Hay là, anh lại nghĩ ra chuyện gì đó, muốn lợi dụng cô?

Cũng như năm xưa anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, cô nghĩ tới nghĩ lui, người đàn ông này hình như chỉ vào những lúc hữu dụng với anh, anh mới xuất hiện.

Nhìn ra sự châm biếm trong mắt cô, không biết vì sao Phó Dẫn Tu chỉ muốn bịt hai mắt cô lại. Sắc mặt trầm xuống liền cúi đầu bịt chặt đôi môi cô.

Trợ lý đứng bên cạnh kinh ngạc đến mức quên mất bên cạnh còn hai người mặc đồ đen đang nhìn cậu ta, liền định bước đến cứu Minh Ngữ Đồng ra.


Ai ngờ vừa mới cử động đã bị mấy người áo đen ngăn lại.

Minh Ngữ Đồng chỉ là do đột nhiên bị anh hôn, kinh ngạc đến quên cả phản kháng. Đợi lúc hoàn hồn lại, cô lập tức liền ra sức đẩy Phó Dẫn Tu ra.

Nhưng Phó Dẫn Tu không hề nhút nhích, ngược lại càng hôn cô sâu thêm, mạnh thêm.

Hai tay cứng như sắt, siết chặt cô vào lòng.

Thấy Minh Ngữ Đồng thật sự giãy giụa kịch liệt, trong lòng Phó Dẫn Tu bỗng dâng lên sự tức giận, đột nhiên khiêng cô lên.

Minh Ngữ Đồng kinh ngạc hét lên một tiếng: “A!”

Lúc này trợ lý cũng không rảnh để ý đến hai người áo đen bên cạnh nữa, vội vã hét lên: “Anh Phó, anh mau thả giám đốc Minh của chúng tôi xuống!”

Hai tay Minh Ngữ Đồng giống như giã gạo, không ngừng đánh vào lưng Phó Dẫn Tu: “Phó Dẫn Tu, anh bỏ tôi xuống!”

Một cánh tay của Phó Dẫn Tu đang đặt bên mông của Minh Ngữ Đồng.

“Còn hét nữa, anh sẽ đánh vào mông em!” Phó Dẫn Tu nói, giọng nói kèm theo chút tà khí, “Bên ngoài không giống trong này, đông người lắm đó.”

Minh Ngữ Đồng liền lập tức không nói gì nữa, dù gì cô cũng là đại tiểu thư của Minh gia.

Vốn liếng của Minh gia ở trong nước tuy không được hùng hậu như tám gia tộc lớn, nhưng lúc về nước, cũng gây ra sóng gió không nhỏ ở thành phố B. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào gia đình cô, nếu không cần thiết cô cũng không muốn lộ mặt, nhưng vẫn có không ít người đã biết mặt cô, nhận ra cô.


Minh Ngữ Đồng kiểu gì cũng không thể để người khác nhận ra mình, chỉ đành cắn chặt răng, không nói gì nữa.

Cô giận phát run, ra sức cắn chặt môi, chưa gì đã bị anh khiêng đi, mặt đối mặt với lưng của anh, chỉ cần nhìn xuống dưới một chút, liền nhìn thấy mông anh. Mặt của Minh Ngữ Đồng liền đỏ bừng lên, hai mắt mờ mịt.

Từ sau khi rời khỏi Phó Dẫn Tu, cô đã kiên cường hơn, không còn tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, cũng không hề rơi nước mắt. Cũng chỉ có trước đây lúc còn là một cô gái nhỏ, ở bên Phó Dẫn Tu, cô mới chẳng chút kiên dè thể hiện hết cảm xúc của mình.

Lúc đó cô rất ngây thơ, chuyện gì cũng không biết, ở nước M học đại học, nhưng nội tâm vẫn là một cô bé được người nhà chiều chuộng rất đơn thuần.

Cô được Phó Dẫn Tu chiều chuộng, biết khóc, biết cười, lúc uất ức liền nép vào lòng Phó Dẫn Tu làm nũng. Buổi tối sợ sấm sét, cô sẽ run cầm cậm nép vào lòng Phó Dẫn Tu, nghe anh dịu dàng an ủi, bị Phó Dẫn Tu chọc một chút liền đỏ mặt.

Cô gái nhỏ đơn thuần như thế đã bị sự lừa dối của Phó gia hủy mất rồi.

Cô cho rằng, bây giờ cô sớm đã quên đi cái gì là mùi vị yếu đuối, sớm đã không biết tủi thân nữa, không còn biết khóc.

Nhưng bây giờ, một giọt nước mắt lấp lánh liền từ hốc mắt cô rơi xuống, rơi trên chân Phó Dẫn Tu.

Cô giờ mới biết, hóa ra bản thân vẫn biết khóc, vẫn cảm thấy tủi thân.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận