Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Đây là đang ở bên ngoài mà.

Tuy đây là toa VIP, khách không đông, không rộn ràng nhốn nháo như những toa thường, nhưng vẫn có không ít người. Một số người không ở trong phòng của mình mà ra ngoài ngắm phong cảnh.

Lúc đấy, không phải sẽ bị nhìn thấy hết sao?

“Ừm?” Giọng Sở Chiêu Dương khàn khàn lại lười biếng đáp một tiếng, cánh môi mỏng lại từ mu bàn tay cô, từ từ hôn lên lòng bàn tay.

Tay của Cố Niệm run lên từng đợt, tay còn lại buông lỏng, ấm nước sắp rơi mất rồi.

Đôi mắt Sở Chiêu Dương từ đầu đến cuối đều đặt trên gương mặt đỏ bừng của cô. Nhưng bên dưới giống như có thêm một đôi mắt khác vậy, cánh tay siết chặt eo của cô đột nhiên rút ra, chuẩn xác chụp lấy ấm nước, tiện tay liền đặt nó bên một chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh.

Đôi môi liền dọc theo lòng bàn tay cô từ từ hôn lên cổ tay.

Ẩm ướt, trơn trơn, mềm mềm, lại vừa nóng nóng.

Cố Niệm run rẩy không ngừng, bị anh từng chút từng chút tiến đến gần, bây giờ trong tầm mắt hoàn toàn đều là khuôn mặt thanh tú phóng lớn của Sở Chiêu Dương, ngoài ra chẳng còn nhìn thấy điều gì khác.

Đầu óc mơ mơ hồ hồ đã có chút quên mất bản thân đang ở đâu.

Mãi cho đến khi bên cạnh vang lên giọng nói lanh lảnh của một đứa bé: “Mẹ ơi, hai cô chú ấy đang làm gì thế ạ?”


“Ôi chao, đừng nhìn, mẹ đưa con đến toa ăn mua thức ăn ngon nhé.”

Cố Niệm lập tức hoàn hồn, trong đầu như nổ “Bùm” một tiếng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.

Cô lập tức đẩy Sở Chiêu Dương ra: “Sở Chiêu Dương!”

Gọi cả họ lẫn tên, đúng là đã chọc cô giận rồi.

“Không phải cố ý.” Sở Chiêu Dương lẩm bẩm nói, nhìn vào khuôn mặt kiều diễm của cô, “Anh không nhịn được.”

Đôi mắt Cố Niệm trợn tròn lên, anh đã nói như thế, bảo cô còn có thể nói gì nữa chứ?

Thật là có muốn giận cũng không giận được.

Nhưng hành khách trên toa tàu này cũng chỉ bấy nhiêu, bình thường đi lại, đã gặp mặt đều có thể nhận ra nhau.

Vừa nghĩ đến thế, Cố Niệm liền oán trách: “Anh như vậy, em còn mặt mũi nào dám ra ngoài nữa chứ, mọi người đều nhận ra em rồi.”

“Để anh ra ngoài, em cần gì, muốn làm gì, anh làm thay em.” Sở Chiêu Dương lập tức nói.

Khóe miệng Cố Niệm giật giật.

Đi vệ sinh, anh có thể đi thay không?

Cố Niệm giận dữ liếc anh một cái, không vui vẻ gì đẩy anh ra, liền bước về hướng phòng vệ sinh. Kết quả bước đi chưa được mấy bước, lại cúi đầu, mặt đỏ hồng hồng quay trở lại. Cô ôm ấm nước vừa nãy Sở Chiêu Dương đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, còn không quên trừng mắt với anh một cái, rồi mới cúi đầu rời đi.

Sở Chiêu Dương bị cô trừng đến dở khóc dở cười, khóe miệng cong lên, liền vội bước theo.

Cố Niệm từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng một miếng rửa chén sạch, cái này cô cũng mang từ nhà đi. Mỗi lần theo Mục Lam Thục về quê, những thứ lặt vặt này, cô đều chuẩn bị thỏa đáng cả. Cho dù họ ra ngoài không được như ở nhà, nhưng vẫn cố gắng thoải mái nhất có thể.

“Để anh làm cho.” Sở Chiêu Dương đưa tay muốn nhận ấm nước và miếng rửa chén từ tay Cố Niệm.

Cố Niệm chợt né qua, tránh anh: “Anh đâu biết làm, đừng gây rối, nếu không muốn trở về thì cứ đứng yên ở đó đi.”


“...” Sở Chiêu Dương sờ sờ mũi, sao lại anh cảm thấy mới chẳng bao lâu, Cố Niệm đã coi anh như một ông lão vô tích sự rồi.

Chẳng có kiên nhẫn như vậy!

Trong lòng Cố Niệm vẫn đang vì chuyện vừa nãy mà tức giận. Ở riêng thì anh muốn sao cũng được, nhưng ở trước mặt nhiều người như thế, ngại biết mấy.

Sở Chiêu Dương liền đứng sau lưng Cố Niệm soi gương. Anh giơ tay, sờ sờ gương mặt và cằm của mình. Anh cũng đâu có trở nên xấu đi, vẫn là gương mặt đó, nhìn sao cũng thấy đẹp trai. Hốc mắt thâm thúy, màu mắt đen như mực, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo.

Gương mặt này không còn sức hút với Cố Niệm rồi sao?

Sở Chiêu Dương nghiêng đầu, nhìn Cố Niệm đang chuyên tâm rửa ấm nước. Anh cũng mặc kệ sẽ có người đến, anh thân mật với bạn gái của mình thì đâu có cản trở ai?

Thế nên, anh liền lén lút bước đến, từ phía sau ôm lấy eo của Cố Niệm.

Bồn rửa tay tương đối thấp, Cố Niệm rửa rất cẩn thận, bất tri bất giác liền khom lưng, động tác ấy khiến toàn thân cô đều hơi rung rung theo. Sở Chiêu Dương từ sau lưng ôm tới, tình cờ bị cô cọ vào bụng dưới của anh. Cảm giác vừa mềm mại vừa đàn hồi đó, khiến người anh càng ngày càng nóng.

Sở Chiêu Dương nuốt nước bọt, biết rõ nơi này không thích hợp, anh phải nhanh chóng tránh ra, bằng không thật sự sẽ tẩu hỏa nhập ma mất. Nhưng anh bị cô cọ đến nóng lạnh thất thường như vậy, nên vẫn không hạ quyết tâm tránh ra được. Lúc này, ý chí đối với anh mà nói giống như thứ gì đó chưa từng tồn tại vậy.

Không chỉ không tránh ra, anh còn không nhịn được ra sức siết chặt eo của cô hơn.

Cố Niệm hít sâu một hơi, lập tức cảm nhận được sau lưng không đúng.

Vừa nóng.

Vừa cứng.


Cố Niệm vội vã đứng thẳng dậy, tức giận một bên ra sức giãy giụa, một bên tóm lấy cánh tay anh, giỡ khỏi eo mình.

“Đừng làm loạn ở đây, bằng không thì anh về phòng trước đi.” Cố Niệm tức giận giẫm chân một cái, đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Cũng không nhìn xem đây là đâu.”

Sở Chiêu Dương tự biết đuối lý sờ sờ mũi mình: “Mẹ ở trong phòng, anh muốn làm gì em cũng không được.”

Bức chết anh mà!

Cố Niệm đỏ mặt trừng mắt với anh.

Ý này của anh nghĩa là, vì thế nên anh mới ra ngoài giở trò lưu manh à?

Cố Niệm bị anh chọc đến dở khóc dở cười.

Người đàn ông này thật là... Trước đây sao cô không phát hiện anh háo sắc như vậy chứ?

Chẳng qua chỉ ở một ngày một đêm trên xe lửa thôi mà!

Sở Chiêu Dương nhìn thấy dáng vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ của Cố Niệm, trong lòng nóng hầm hập, khẽ nói: “Không phá em nữa, đừng đuổi anh đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận