Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cô nghe thế nào cũng thấy giống như anh rất uất ức vậy.

Thật sự không tài nào liên kết dáng vẻ anh tuấn của anh với dáng vẻ uất ức đó lại với nhau được.

Đầu óc Cố Niệm dao động, lập tức nói: “Em sẽ đến ngay.”

Sở Chiêu Dương còn không quên dặn dò: “Đừng lái nhanh quá.”

Cố Niệm ngọt ngào “Ừm” một tiếng, cô thật sự không muốn cúp máy.

Nhưng Sở Chiêu Dương không yên tâm cô vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại nên kiên quyết đòi cúp máy.

Sở Chiêu Dương tắt điện thoại, hít hít làn gió bên ngoài.

Đã sắp vào hè, gió cũng bắt đầu mang chút hơi ấm.

Dù là ban đêm cũng không cảm thấy lạnh.

Tương phản, so với mùi nước hoa hỗn tạp tại căn phòng bên trong hội sở đó, vừa ngửi liền khiến đầu óc anh vô cùng buồn nôn, vẫn là cơn gió mát lạnh bên ngoài khiến anh cảm thấy sảng khoái hơn.

“Sở thiếu.” Không xa sau lưng anh truyền đến một giọng nói.

Sở Chiêu Dương không lên tiếng xoay người lại, liền thấy An Mộ Nhan đang chạy đến.


Cô ta dừng lại trước mặt anh, thở hồng hộc.

Lúc này tuy mặc ít quần áo nhưng An Mộ Nhan cũng rất biết cách ăn mặc. Áo khoác rộng rãi choàng bên ngoài khiến vóc dáng nhỏ nhắn của cô càng rõ ràng hơn, áo thun bên trong càng khéo léo phác họa đường cong của cô ta.

Cũng không biết cô ta vô tình hay cố ý, sau khi chạy hô hấp phập phòng nhấp nhô, đến cả phần ngực cũng càng lộ rõ hơn, rất thu hút ánh mắt của người khác.

Ít nhất, những người đi ngang qua hội sở và bảo an của hội sở này đều căng mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.

Bên dưới cô ta cũng chỉ mặc một chiếc quần ngắn, đôi chân thon thả dài thẳng tắp, khiến tất cả ưu điểm trên vóc dáng của cô ta đều thể hiện ra hết.

Nhưng Sở Chiêu Dương lại chẳng hề để mắt đến, anh không nhẫn nại lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách.

“Có chuyện gì sao?”

“Sở thiếu.” An Mộ Nhan không chút sơ hở chuyển góc độ, nhìn từ xa, giống như được Sở Chiêu Dương ôm vào lòng vậy.

“Tôi không biết Thị trưởng Vu lại ôm... Suy nghĩ đó.” Trên mặt An Mộ Nhan lộ vẻ ngượng ngùng, lại hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn có vẻ rất ngây thơ, đáng yêu.

Fan của cô ta thích nhất dáng vẻ này của cô ta, cả đàn ông cũng vậy.

“Tôi không muốn anh hiểu lầm tôi.” An Mộ Nhan mỉm cười ngọt ngào, “Giới thiệu lại một lần nữa nhé, tôi tên An Mộ Nhan, rất vui được quen biết anh.”

Sở Chiêu Dương quét mắt ngang qua cánh tay mà cô ta đưa ra, sau đó làm lơ, chỉ gật gật đầu, biểu thị đã biết.

Tay của An Mộ Nhan đơ lại trong không trung, vô cùng xấu hổ.

Đúng là chưa từng gặp phải người nào lạnh nhạt như thế.

Thu tay lại, An Mộ Nhan lại nở nụ cười tươi rói: “Vừa rồi Sở thiếu vẫn chưa ăn gì phải không?”

Sở Chiêu Dương: “...”

An Mộ Nhan vốn không nhụt chí, đàn ông càng lạnh lùng, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu của cô ta.

Cô ta ở trong giới giải trí như đầm lầy bùn đất đó, chuyện gì chưa từng gặp qua chứ, loại người nào chưa từng thấy?

Càng biết rõ, kiểu người càng lạnh lùng như Sở Chiêu Dương, một khi đã để tâm, vậy sẽ khăng khăng một mực, mắng không giận, đuổi không đi.

Vốn chỉ cô ta muốn nương nhờ vào Sở Chiêu Dương bò lên cao, nhưng bây giờ, An Mộ Nhan đã thay đổi chủ ý. So với việc nương nhờ, chi bằng cô ta trực tiếp nắm chắc người đàn ông này. Sở Chiêu Dương đẹp trai như vậy, dù dẫn ra ngoài cũng là một chuyện rất vinh quang rồi.


Vừa nghĩ đến ánh mắt ngưỡng mộ mà người khác sẽ nhìn mình, An Mộ Nhan kích động đến đỏ mặt, dưới ánh trăng càng thêm sáng tỏ.

“Tôi cũng chưa ăn, không biết Ngu Thành có món gì ngon nhỉ?” An Mộ Nhan nghiêng đầu suy nghĩ.

Chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm.

Mỗi lần cô ta bày ra biểu cảm này, mấy người đàn ông kia đều hận không thể moi hết tim gan mình ra đưa cho cô ta, thích cô ta đến mức không cách nào khống chế được.

Nhưng Sở Chiêu Dương đến một chút phản ứng cũng chẳng có.

Bên ngoài sớm đã đồn đại Sở Chiêu Dương là người vô cùng lạnh lùng, An Mộ Nhan không ngừng cố gắng nói: “Sở thiếu, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi.”

Nói xong, An Mộ Nhan lộ ra nụ cười gian xảo: “Không thèm để ý đến bọn người bên trong nữa, chúng ta len lén đi thôi.”

Sở Chiêu Dương cười nhạt, dáng vẻ gian xảo này nhìn sao cũng thấy rõ đang giả vờ.

Còn len lén đi nữa chứ!

Anh là quang minh chính đại cáo từ, ai thèm len lén đi với cô ta chứ?

Thật sự không thể so với Niệm Niệm nhà anh, trước giờ đều không hề biết làm bộ làm tịch.

Đến cả những lúc thỉnh thoảng chơi xấu anh, sự gian xảo trong mắt cũng vô cùng linh động, khiến anh vừa giận vừa yêu, hoàn toàn hết cách với cô. Nghĩ đến Cố Niệm, biểu cảm của Sở Chiêu Dương tự nhiên trở nên nhu hòa hơn, hoàn toàn quên mất An Mộ Nhan vẫn đang đứng trước mặt.

An Mộ Nhan lại hiểu lầm, vui sướng vì thái độ ôn hòa của Sở Chiêu Dương. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, tiến thêm một bước đến gần Sở Chiêu Dương hơn.

Gót giày giống như giẫm phải thứ gì đó vậy, chân xiêu vẹo, ngã về hướng Sở Chiêu Dương.


Sở Chiêu Dương nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền tránh ra, anh đã nhấc chân, chuẩn bị đá An Mộ Nhan sang một bên rồi. Kết quả vừa hay nhìn thấy Cố Niệm lái xe dừng lại bên đường, xuống xe bước đến bên này.

Sở Chiêu Dương vui mừng, trực tiếp bước về phía Cố Niệm.

An Mộ Nhan lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đã trực tiếp ngã lăn ra đất. Dù gì cũng là một diễn viên, luôn cần sự chân thật, cô ta đã thật sự cố ý làm ngã chính mình. Lúc này cô ta đang hoảng hồn chưa kịp định thần, lảo đảo khó khăn lắm mới đứng vững, xoay người liền nhìn thấy Sở Chiêu Dương nắm chặt tay của một cô gái khác.

Mặt mũi cũng chẳng ra làm sao!

Đâu được xinh đẹp như cô.

An Mộ Nhan bĩu môi.

Nhưng người đàn ông vừa rồi còn lạnh mặt với cô, đến một câu cũng chẳng chịu nói, lúc này biểu cảm lại vô cùng dịu dàng.

Dưới ánh trăng, gương mặt đó như phủ thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta đố kỵ.

Biểu cảm trên mặt anh hiện tại giống hệt như lúc nãy vậy.

An Mộ Nhan lúc này mới biết, vừa rồi sự ấm áp hiện lên trên mặt Sở Chiêu Dương vốn không phải dành cho cô ta.

E rằng, lúc đó anh đang nhớ đến cô gái này rồi.

“Khiến em phải chạy thêm một chuyến, có mệt không?” Trước mặt Cố Niệm, Sở Chiêu Dương lại nói nhiều hơn hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận