Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Những gì Cố Lập Thành nợ, cả đời này của cô cũng không trả được, nhưng lại không thể không trả.

Cô có quá ít chuyện có thể làm vì Sở Chiêu Dương nên đành phải đích thân tham gia vào hành động này, dùng hết sức để Sở Chiêu Dương sau này không chịu sự uy hiếp của tổ chức R nữa.

Cố Lập Thành đã hại nửa đời trước của anh. Vậy nên cô muốn bảo vệ nửa đời còn lại của anh. Nếu không dù cho Sở Chiêu Dương đi công tác trở về, cô cũng không còn mặt mũi nào gặp lại anh lần cuối nữa.

“Những người khác ở lại đây, giải quyết những vụ án khác.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Kế hoạch còn lại, sau khi đến Tân Thị, chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”

Mạc Cảnh Thịnh nhìn Cố Niệm, thấy cô không nêu ra ý kiến gì khác, liền không kìm được thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, anh không biết làm sao giao phó với Cố Niệm chuyện Sở Chiêu Dương tự mình đi làm mồi nhử.

Tan họp, Lí Thiếu Phong cùng mọi người đi bàn chuyện đi Tân Thị.


Mạc Cảnh Thịnh nói chiều nay sẽ xuất phát, trước khi xuất phát, điện thoại phải khóa lại giao cho cấp trên, không được liên hệ với bất kỳ ai.

Nhân lúc hiện giờ vẫn chưa giao nộp điện thoại, mọi người liền gọi điện báo cho người nhà, nói phải đi công tác.

Cố Niệm thấy mọi người đều đi gọi điện thoại, liền đứng dậy, ra khỏi phòng họp. Cô vào văn phòng của Ngôn Luật. Chuyện này nói với Mạc Cảnh Thịnh, nhất định không có tác dụng. Nếu không phải vì thật sự hết cách, cô cũng không muốn tìm Ngôn Luật giúp đỡ.

Cố Niệm đang đi liền bị cản đường. Cô chỉ chuyên tâm suy nghĩ chuyện của mình mà không hề chú ý phía trước mặt. Hơn nữa, ai lại rãnh rỗi như vậy chứ?

Cố Niệm định thần lại, liền phát hiện ra người đứng trước mặt là Ngôn Sơ Vi. Hiện giờ trong đầu cô đang chất đầy chuyện phiền não. Đêm qua vì lo sợ Mục Lam Thục lo lắng, cô chỉ dám khóc âm thầm không thành tiếng. Sáng nay bước ra cửa, trước mặt tất cả mọi người, mọi cay đắng khổ đau đều đã phải nuốt vào trong lòng. Vậy mà giờ Ngôn Sơ Vi lại đến gây phiền phức.

Cố Niệm không có chút suy nghĩ sẽ ứng phó cô ta, đến vẻ khách khí cũng không thể hiện với Ngôn Sơ Vi, xoay người tiếp tục di chuyển về phía trước.

Nhưng ai ngờ, Ngôn Sơ Vi cũng đi theo hướng đó, tiếp tục cản đường Cố Niệm.

Thật là ức hiếp người quá đáng mà!

Cố Niệm nhìn thấy gương mặt Ngôn Sơ Vi, liền muốn nắm tóc cô ta xô vào tường, giống như Hướng Dư Lan làm tối qua.


“Rốt cuộc cô muốn gì?” Cố Niệm bực bội hỏi.

Ngôn Sơ Vi cười lạnh: “Không phải cô luôn miệng nói, muốn công phá tổ chức R, đích thân bắt kẻ đã bắt cóc Sở Chiêu Dương sao? Thế nào, đến khi có việc thì lại rút lui, tự mình ở lại cục cảnh sát, an toàn vô sự.”

“Tự cho mình là đúng.” Cố Niệm chán ghét nói, “Cô luôn tự cho mình là đúng, thật khiến người khác buồn nôn! Mặt mũi cô, tôi nhìn đã đủ rồi. Tránh ra, đừng cản đường tôi!”

Cố Niệm không hề khách sáo đẩy Ngôn Sơ Vi ra. Đối với loại người như Ngôn Sơ Vi, thật không thể nhường nhịn.

Ngôn Sơ Vi bị Cố Niệm đẩy đụng vào tường, không quá đau nhưng cảm thấy vô cũng mất mặt. Cô ta nhăn nhó, túm lấy cánh tay Cố Niệm: “Cô luôn đạo đức giả như vậy. Trước giờ luôn nói một đằng làm một nẻo. Ba cô là tội phạm bắt cóc, cô lại nói với người khác ông ta là cảnh sát đã hi sinh, còn muốn học theo ông ta làm cảnh sát tốt. Nhưng kết quả là gặp chuyện thì cô trốn ở phía sau, tham sống sợ chết. Cô luôn miệng nói sẽ báo thù cho Sở Chiêu Dương, muốn phá tan tổ chức R, muốn đích thân bắt kẻ đã bắt cóc anh ấy. Nhưng hiện giờ cơ hội đến, cô lại trốn ở đây làm rùa rụt cổ. Cố Niệm, cô chỉ giỏi nói thôi. Cô mới là đồ đạo đức giả khiến tôi thấy buồn nôn, cô còn không biết ngại mà chỉ trích tôi!”

Cố Niệm ngỡ ngàng, trừng mắt nhìn Ngôn Sơ Vi: “Cô nói cái gì? Cô biết chuyện của ba tôi?”

Nhìn thấy sắc mặt Cố Niệm thay đổi, Ngôn Sơ Vi thầm đắc ý, nghĩ rằng Cố Niệm đang chột dạ, sợ bị cô ta vạch trần trước mặt mọi người.


“Tôi không chỉ biết ba cô là tội phạm bắt cóc, từng bắt Sở Chiêu Dương, giày vò anh ấy. Tôi còn biết chuyện tối qua ba mẹ Sở Chiêu Dương đến tìm cô.”

Ngôn Sơ Vi chỉ vào đỉnh đầu dán băng gạc của Cố Niệm, cười lạnh: “Vết thương này của cô từ đâu mà có, trong lòng cô tự hiểu.”

“Là cô nói với ba mẹ anh ấy?” Cố Niệm nghi hoặc, “Sao cô lại biết được?”

“Vì từ đầu tôi đã biết cô đạo đức giả, nên mới đi điều tra về cô.” Ngôn Sơ Vi sảng khoái cười ra tiếng, “Cũng may chuyện đó được tôi điều tra ra, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu người bị cô lừa? Rõ ràng là con gái của một kẻ phạm tội, lại còn mặt dày nói mình là con của anh hùng đã hi sinh. Ba cô đã làm hại Chiêu Dương, làm hại Sở gia, cô còn mặt dày, vọng tưởng muốn làm vợ anh ấy. Cố Niệm, cô thật không biết xấu hổ!”

“Tôi với Chiêu Dương thế nào, có dính líu gì đến cô? Cô có tư cách gì quản? Cô nghĩ mình là ai? Tôi mặt dày cũng không dày bằng cô. Rõ ràng là bị Chiêu Dương chán ghét, nhưng hết lần này đến lần khác tìm cách phá hoại chúng tôi.” Cố Niệm không khách sáo, thẳng thừng nói với Ngôn Sơ Vi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận