Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Ngôn Luật gật đầu, không hề làm khó cô. “Được, vậy tôi sẽ thêm em vào.”

Cố Niệm không ngờ Ngôn Luật lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Ngôn Luật bật cười: “Sao? Nghĩ rằng tôi sẽ làm khó em?”

Cố Niệm không nói gì, cảm thấy có lỗi. Ngôn Luật mỉm cười: “Chuyện công ra chuyện công, chuyện tư ra chuyện tư.”

Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn anh, dường như lại nhìn thấy chàng thanh niên rạng ngời năm đó. Cô gật đầu:

“Cảm ơn anh.”


Ngôn Luật không nói gì thêm, Cố Niệm liền đi ra ngoài.

Trên đường trở về phòng làm việc, các đồng nghiệp đi ngang qua, lúc nhìn cô, ánh mắt đều rất kỳ lạ. Thậm chí có không ít ánh mắt khinh thường.

Cố Niệm biết, là vì những lời Ngôn Sơ Vi nói trước đó. Cố Niệm nhắm chặt mắt, cảm thấy mặt nóng bừng. Cô cúi đầu xuống, không có cách nào đối diện với những ánh mắt đó. Đến khi về đến phòng làm việc, trong phòng yên tĩnh bất thường. Cố Niệm ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đang nhìn cô. Ánh mắt của Cố Niệm lướt qua khuôn mặt từng người, không có sự khinh thường nhưng lại tràn đầy mâu thuẫn, có lẽ không biết đối diện với cô như thế nào. Cố Niệm cũng không muốn làm khó họ, cúi đầu lặng lẽ xoay người bỏ đi.

Thẩm Hiểu Mạn định gọi Cố Niệm lại, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói lên lời. Cô ngồi trên ghế, mắt luôn nhìn về chiếc ghế trống của Cố Niệm.

Phòng làm việc yên tĩnh hồi lâu, Thẩm Hiểu Mạn mới nói: “Tôi không biết mọi người nghĩ thế nào, dù sao tôi vẫn xem Cố Niệm là bạn. Không thể vì chuyện ba cô ấy làm mà xem thường cô ấy. Làm chung với Cố Niệm lâu như vậy, không lẽ mọi người không hiểu cô ấy sao?”

“Nhưng Ngôn pháp y nói, Cố Niệm luôn nói với mọi người rằng ba cô ấy là cảnh sát đã hi sinh. Tôi cảm thấy đã bị cô ấy lừa” Người vừa nói là người mới đến, Hầu Thiếu Khang.

Sau khi Hứa Thành Nghị bị điều đi, đội ba của bọn họ luôn thiếu một người. Sau đó, Hầu Thiếu Khang được điều đến. Anh ta đến muộn nên không quen thân Cố Niệm, cũng không rõ chuyện của Cố Niệm và Ngôn Sơ Vi nhưng có ấn tượng đối với Ngôn Sơ Vi rất tốt. Thường ngày thấy mọi người tuy không thân thiết với Ngôn Sơ Vi nhưng cũng chưa từng xảy ra xích mích. Vì vậy anh ta không hề biết Ngôn Sơ Vi là người như thế nào.

Không thân thiết với Cố Niệm nhưng lại nói ra những lời đó, lập tức làm Thẩm Hiểu Mạn nổi giận:

“Lừa dối? Anh đã từng nghe Cố Niệm nói với anh rằng ba cô ấy là cảnh sát đã hi sinh chưa? Anh từng nghe chưa? Từ lúc cô ấy đến đây chưa từng nói với người khác như vậy! Những điều đó toàn bộ đều do Ngôn Sơ Vi nói ra!” Thẩm Hiểu Mạn đập bàn.

“Ngôn Sơ Vi nói gì thì anh tin cái đó. Cố Niệm là người làm cùng phòng với chúng ta. Anh tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn với Ngôn Sơ Vi. Sao trước khi nói những lời đó, anh không suy nghĩ xem thực ra Cố Niệm là người như thế nào?”


“Biết người biết mặt không biết lòng.” Hầu Thiếu Khang không phục lẩm bẩm.

“Haha!” Thẩm Hiểu Mạn cười lạnh, “Vậy anh biết con người Ngôn Sơ Vi thế nào à?”

Hầu Thiếu Khang bị Thẩm Hiểu Mạn vặn lại, cũng không mấy vui vẻ, lạnh lùng nói:

“Dù sao tôi cũng đến sau mọi người rất lâu mà.”

“Anh cũng biết thời gian anh ở đây ngắn, chưa kịp hiểu rõ ai. Anh không hiểu Ngôn Sơ Vi, càng không hiểu Cố Niệm. Nếu vậy, đừng tùy tiện đánh giá người khác.” Thẩm Hiểu Mạn xem thường nhất là loại người cái gì cũng không biết, lại còn ba phải, đặc biệt là đàn ông.

“Cô!” Hầu Thiếu Khang chỉ vào Thẩm Hiểu Mạn, đôi mắt trợn tròn, lúc này không có chút nào xem Thẩm Hiểu Mạn là đồng nghiệp, mà giống như kẻ thù, “Tôi biết, tôi là người mới, các người đều bài xích tôi!”


Đến lúc này, Lí Thiếu Phong và tất cả những người khác đều không hài lòng.

Anh ta nói thế này là sao?

Mọi người đều là đồng nghiệp, đều là đồng đội kề vai chiến đấu. Ai muốn bài xích anh ta chứ? Anh ta nói như vậy, phải chăng ám chỉ bọn họ đang ức hiếp anh ta.

Thẩm Hiểu Mạn cười lạnh, ngẩng cao đầu nói với Lí Thiếu Phong: “Lí đội trưởng, lần này để tôi, Cố Niệm và anh ta ở lại. Nếu anh ta còn nói xấu Cố Niệm, vậy thì đừng trách tôi thật sự bài xích người mới!”

Lí Thiếu Phong là đội trưởng, chỉ có thể lựa lời khuyên giải. Phó Vĩnh Ngôn cũng đi qua nói nhỏ với Thẩm Hiểu Mạn, khuyên cô đừng tức giận. Hầu Thiếu Khang hừ một tiếng, rời khỏi phòng làm việc.

Cố Niệm không thể ở trong phòng làm việc, đi đâu cũng có thể gặp phải người. E rằng chuyện ba cô là tội phạm bắt cóc đã truyền đi khắp trên dưới cục cảnh sát. Vì thế bất luận đi đến đâu, chỉ cần là chỗ có người là cô sẽ bị nhìn với ánh mắt khinh thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận