Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Anh đã để Cố Lập Thành cứu mình một lần, không thể để ông vì cứu anh mà đánh cược mạng sống của mình thêm lần nữa. Nếu vậy, anh sẽ không có cách nào ăn nói với Cố Niệm.

Đúng lúc anh muốn đẩy Cố Lập Thành ra thì đột nhiên một tiếng súng vang lên. Sở Chiêu Dương và Cố Lập Thành đều sững người, nhưng Cố Lập Thành không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào cả. Cố Lập Thành đang tròn mắt ngạc nhiên thì bị Sở Chiêu Dương đẩy ra. Anh lập tức kiểm tra sau lưng Cố Lập Thành, thấy không có vết thương nào, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, hai người mới nhớ đến Pluto. Hắn bị bắn giữa hai đầu lông mày, hai mắt hắn sững sờ trợn trừng, lưu lại dáng vẻ không dám tin, sau đó gã đổ ập xuống đất.

“Đi mau!” Cố Niệm xông lên che trước mặt Sở Chiêu Dương và Cố Lập Thành. Cô khẽ nghiêng đầu nói với hai người bọn họ. Sở Chiêu Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận. Sao Cố Niệm lại đến đây?

Rõ ràng anh đã dặn kỹ Mạc Cảnh Thịnh không được để Cố Niệm tham gia.


Nhưng lúc này tính khí của Cố Niệm cũng không dịu dàng hơn Sở Chiêu Dương bao nhiêu. Người đàn ông này dám lấy mình làm mồi nhử, quay về sẽ tính sổ với anh sau. Bây giờ cũng không phải là lúc để nhiều lời, mặc dù Pluto đã bị cô bắn chết nhưng vẫn còn kẻ khác ở đây. Cố Niệm bắn liên tiếp mấy phát đạn, những tên đó vội vàng tránh né và dùng súng liên thanh bắn lại. Trong lúc hỗn loạn, Cố Lập Thành đẩy cánh cửa phía sau lưng ông ra, ba người đều trốn vào trong.

Trong thời khắc nguy cấp này, Cố Lập Thành cũng không quan tâm được tới việc nhận lại Cố Niệm. Vừa nhìn thấy Cố Niệm, Cố Lập Thành liền biết đây chính là con gái mình. Nhìn thấy cô mặc áo chống đạn, trang bị súng, vẻ mặt bình tĩnh quyết đoán cực kì xinh đẹp, trong lòng Cố Lập Thành trào dâng cảm giác vô cùng tự hào. Vừa nãy trong thời khắc nguy cấp, cô còn kịp thời cứu ông và Sở Chiêu Dương.

Nhìn Cố Niệm, ánh mắt ông vô cùng dịu dàng, niềm tự hào trong lòng rằng “con gái mình lại xuất sắc như vậy” không hề che giấu, lộ rõ mồn một trong ánh mắt.

Từ lúc chào đời, Cố Niệm đã không biết dáng dấp Cố Lập Thành trông như thế nào. Mục Lam Thục bởi vì Cố Lập Thành chạy đi làm kẻ cướp, đến nhắc tên ông với Cố Niệm bà còn không muốn, thì càng không có khả năng cho Cố Niệm xem ảnh của Cố Lập Thành. Vì vậy, Cố Niệm coi Cố Lập Thành như một người lạ.

Thấy ông nhìn mình có chút kì lạ, lúc này Cố Niệm mới nhìn kĩ ông. Cố Lập Thành mặc comple, rất giống với đám người của tổ chức R. Nhưng ông lại bảo vệ Sở Chiêu Dương, còn đối đầu với bọn người ngoài kia. Lẽ nào ông chính là viên cảnh sát nằm vùng đó của lực lượng cảnh sát ở trong tổ chức R?

Cố Lập Thành biết bây giờ không phải là lúc để giải thích mọi chuyện. Đợi đến khi sự việc lần này kết thúc, ông sẽ còn rất nhiều thời gian ở bên Cố Niệm.

Vốn dĩ ông cho rằng mình phải bỏ mạng ở nơi này, không còn cơ hội gặp lại vợ và con gái. Nhưng không ngờ, ông lại được Cố Niệm cứu mạng. Nhân duyên trên cõi đời này chính là kỳ diệu như vậy.


Cố Niệm cau mày nói: “Trốn ở đây không phải là cách, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ vào được đây.”

Cố Niệm đi đến bên cửa sổ xem xét, bởi vì là pháo đài nên mặc dù chỉ là tầng hai nhưng lại có độ cao tương đương với tầng bốn của một tòa nhà bình thường. Từ đây vẫn có thể tìm đường xuống, nhưng như vậy thì quá nguy hiểm.

Cố Lập Thành nói khẽ: “Đi theo tôi”. Ông đi đến trước một bức tranh sơn dầu, ấn một cái vào hoa văn giấy dán tường bên cạnh, bức tranh liền dịch chuyển sang một bên, lộ ra một lối đi lớn vuông vức, cao bằng nửa người. Thật không thể ngờ, phía sau bức tranh này ẩn giấu một mật đạo. Mật đạo này chỉ có vài thành viên có địa vị cao trong tổ chức biết.

“Mau vào trong.” Cố Lập Thành hối thúc.

Cố Niệm nói với Sở Chiêu Dương: “Anh đi trước đi.”

Sở Chiêu Dương không chịu, Cố Niệm giận dữ nói: “Đã là lúc nào rồi, anh nhường cái gì chứ! Em là cảnh sát, hôm nay đáng lẽ ra phải ở lại đây, đi cùng hai người đã là không đúng rồi. Nếu như anh còn nhường, em sẽ không đi nữa, hai người theo mật đạo này đi ra ngoài đi.”


Sở Chiêu Dương thở dài một hơi, anh quả thực có ý muốn Cố Niệm đi trước. Anh chỉ vào cánh tay mình: “Cánh tay anh bị thương không dùng sức được, em phải đi trước kéo anh.” Vừa nãy trong lúc đấu súng hỗn loạn, tay Sở Chiêu Dương chẳng may bị dính đạn. Mãi đến tận lúc này, anh mới đành phải nói ra.

Cố Niệm trừng mắt tức giận nói: “Sao anh không nói sớm!”

Nhưng lúc này cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của anh, Cố Niệm đưa tay chống vào bên mép lối vào mật đạo. Sau khi nhún người nhảy một cái leo lên trên, tốc độ cực nhanh chui vào bên trong, cô đưa tay ra nói với Sở Chiêu Dương: “Đưa tay cho em!”

Sở Chiêu Dương cố chịu đau, nắm chặt tay Cố Niệm. Cố Lập Thành ở phía dưới nâng anh lên, cùng với Cố Niệm kéo anh vào bên trong mật đạo. Tiếng đạp cửa bên ngoài càng ngày càng lớn, kèm theo tiếng súng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận