Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Tắt điện thoại xong, Cố Niệm đợi không bao lâu, Thi Hoằng Trạch đã chạy đến.

“Đi theo tôi.” Thi Hoằng Trạch không kịp chào hỏi cô đã nói ngay.

Cố Niệm khẽ gật đầu, lại nhắc nhở rằng: “Sở gia phái vệ sĩ trông chừng đại sảnh.”

Thi Hoằng Trạch quay đầu nhìn vào bên trong, nói: “Theo tôi đi một con đường khác, chúng tôi có đường dành riêng cho nhân viên.”

Cố Niệm thở phào một hơi, đi theo Thi Hoằng Trạch vòng ra đằng sau bệnh viện.


“Sở Chiêu Dương, anh ấy thế nào rồi?” Trên đường đi, Cố Niệm hỏi. Thi Hoằng Trạch giỏi y thuật, lại là bạn của Sở Chiêu Dương, đương nhiên sẽ ở trong đội điều trị cho Sở Chiêu Dương lần này.

Anh nặng nề lắc đầu thở dài: “Không tốt. Bây giờ vẫn đang hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc cậu ấy vừa mới được đưa về vô cùng nghiêm trọng.”

Sở Chiêu Dương được sắp xếp nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, vì vậy các phòng khác cùng tầng đều bị phong tỏa. Thi Hoằng Trạch dẫn Cố Niệm ra thang máy, đang định đi về phía phòng bệnh, không ngờ lại chạm mặt Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đang chuẩn bị đi về. Vừa nhìn thấy Cố Niệm, cả khuôn mặt Hướng Dư Lan tràn đầy oán hận. Bà ta bước nhanh đến, chỉ vào Cố Niệm: “Tiện nhân, cô đã hứa với tôi thế nào? Mẹ cô đã nói, sau này hai mẹ con các người sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, đều là nói láo à?”

Thi Hoằng Trạch sợ hết hồn, bình thường Hướng Dư Lan vẫn luôn giữ dáng vẻ nho nhã, không ngờ bây giờ lại giống một mụ đàn bà đanh đá chua ngoa, luôn miệng nói ra những lời thô tục.

“Sở phu nhân.” Cố Niệm bình tĩnh nói, “Tôi chỉ là muốn đến xem anh ấy có ổn không, cầu xin bà để tôi gặp anh ấy. Bây giờ, anh ấy vẫn đang hôn mê, căn bản sẽ không biết tôi đến. Đợi anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ rời đi, sẽ không để anh ấy nhìn thấy tôi. Tôi chỉ muốn đợi anh ấy tỉnh lại, biết anh ấy không sao.”

“Cô xứng sao.” Hướng Dư Lan the thé nói, “Cô không cần biết nó ổn hay không, mau cút đi! Từ nay về sau, cô và nó không còn chút quan hệ gì hết!”

“Vệ sĩ dưới lầu làm việc kiểu gì vậy!” Hướng Dư Lan không vui, khiển trách.

Sở Gia Hồng cũng cau mày, gọi điện thoại cho vệ sĩ: “Các người làm ăn thế hả, để cho người khác đi lên, các người cũng không biết. Mau đi lên đuổi người cho tôi.”

“Tôi không dám có quan hệ gì với anh ấy, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một cái, có được không? Tôi sẽ không để anh ấy biết. Sở tiên sinh, Sở phu nhân, cầu xin hai người.” Cố Niệm gấp gáp nói. Cô không thể chưa được nhìn mặt anh mà đã rời đi như vậy. Cô thật sự rất nhớ Sở Chiêu Dương, thật sự rất nhớ anh.


Những ngày nằm viện, mỗi ngày cô đều mong đến ngày mình có thể xuất viện, mong đến ngày có thể gặp anh.

Thi Hoằng Trạch ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu. Sau này Cố Niệm không định gặp lại Sở Chiêu Dương nữa sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến bố mẹ Sở Chiêu Dương lại cấm cản như vậy, còn Cố Niệm đến gặp mặt Sở Chiêu Dương cũng không được?

Sở Chiêu Dương yêu thương Cố Niệm thế nào, những người bên cạnh anh đều biết.

Thi Hoằng Trạch cau mày, nói: “Sở tiên sinh, Sở phu nhân, bây giờ Sở thiếu hôn mê không tỉnh, cho dù cho Cố Niệm gặp mặt, cậu ấy cũng không biết, hãy để cô ấy vào gặp cậu ấy đi!”

“Cậu câm miệng!” Hướng Dư Lan giận lây sang cả Thi Hoằng Trạch: “Chúng tôi đã nói rồi, không cho phép bất cứ ai đến thăm Chiêu Dương. Cậu nghĩ cậu là ai, dám tự làm theo ý mình dẫn Cố Niệm lên đây!”

“Tôi không nghĩ tôi là ai cả.” Thi Hoằng Trạch trầm giọng nói, thái độ ngạo mạn của Hướng Dư Lan có lẽ là do nhất thời tức giận, nói không lựa lời. Nhưng nếu bà ta đã có thể nói ra, vậy chứng tỏ trong lòng bà ta thực sự nghĩ như vậy, rất coi thường anh. Thấy thái độ của bà ta bây giờ, Thi Hoằng Trạch lại nhớ đến lúc trước khi bà ta gặp anh đều rất khách sáo, anh liền cảm thấy mỉa mai.


Thi Hoằng Trạch cười lạnh một tiếng: “Nhưng bây giờ Sở thiếu đang hôn mê. Các người ngăn cản Cố Niệm không cho gặp cậu ấy, các người làm vậy là có ý gì? Bất kể giữa hai người họ có hiểu lầm hay cãi vã gì, cho dù là muốn chia tay, cũng phải do Sở thiếu quyết định. Mọi việc phải chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hãy nói. Bây giờ Sở thiếu đang hôn mê, Cố Niệm cho dù gặp cậu ấy, cậu ấy cũng không biết, cho cô ấy vào gặp một chút thì đã làm sao?”

“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, còn chưa tới phiên cậu chĩa mũi vào.” Hướng Dư Lan tức giận nói, “Cậu không hiểu gì thì đừng đứng một bên lắm lời. Cho dù Chiêu Dương không biết, tôi cũng không cho cô ta gặp! Cả đời này cô ta cũng không được gặp! Cô ta không xứng! Nếu như cậu cảm thấy trong đội ngũ bác sĩ điều trị thiếu cậu là không được thì cậu nhầm rồi đấy. Sở Thiên không thiếu bác sĩ giỏi, nếu như cậu không bằng lòng về chúng tôi thì nghỉ việc đi!” Hướng Dư Lan không khách sáo.

Thi Hoằng Trạch vô cùng tức giận. Ban đầu, lúc anh đến đây là Sở Chiêu Dương đích thân mời, đích thân đàm phán với anh một loạt điều kiện, bao gồm cho anh đặc biệt sử dụng phòng thí nghiệm, mỗi năm cấp kinh phí cho anh nghiên cứu… cho đến khi anh hài lòng. Bây giờ Sở Chiêu Dương vừa mới hôn mê, hai vợ chồng họ lại ở đây làm loạn. Nếu như Sở Chiêu Dương vẫn không tỉnh lại, e rằng Sở Thiên sẽ tan tành.

“Mẹ!” Sở Điềm vội vã chạy đến, vừa vặn nghe thấy lời này của Hướng Dư Lan.

Bình thường, Hướng Dư Lan không quản lý công việc, chỉ ở nhà làm phu nhân quyền quý, chỉ biết rằng gia đình Thi Hoằng Trạch là gia đình có truyền thống y học nổi tiếng chứ không hề biết địa vị của Thi Hoằng Trạch trong giới Y học. Nhưng Sở Điềm thì lại rất rõ, Thi Hoằng Trạch là người duy nhất trong nước có thể kế thừa y bát của ông nội anh, ngay đến cả chú anh cũng không thể


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận