Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

CMục Lam Thục đưa khăn cho Trì Dĩ Hằng lau khô người. Lúc đầu, ngày nào Trì Dĩ Hằng cũng đến, Mục Lam Thục cũng từng nhắc khéo, anh đi làm bận rộn không cần ngày nào cũng chạy đến bệnh viện. Cho dù là bạn bè, cũng không ai giống như người nhà, ngày nào cũng đến bệnh viện đúng không?

Điều này khiến cho Mục Lam Thục và Cố Niệm đều không thoải mái, đặc biệt lại biết rằng Trì Dĩ Hằng trước giờ vẫn chưa thực sự quên được Cố Niệm. Trì Dĩ Hằng càng niềm nở thì trong lòng hai người càng băn khoăn.

Cố Niệm cảm thấy nếu đã không thể đáp lại Trì Dĩ Hằng, thì không nên đeo bám người ta, càng không cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh. Nhưng Trì Dĩ Hằng lại không hề cảm thấy bản thân mình làm nhiều chuyện như vậy. Cố Niệm và Mục Lam Thục đã từng nhắc khéo nhưng đều bị Trì Dĩ Hằng lấy danh nghĩa bạn bè chặn lại.

Trì Dĩ Hằng lau khô nước mưa trên người, đặt chiếc khăn hơi ướt sang một bên, vẻ mặt nghiêm nghị.

Cố Niệm bị anh nhìn giật bắn cả mình, không kìm được bắt đầu lo sợ.

“Sao vậy?” Cố Niệm thấp thỏm hỏi.


Trì Dĩ Hằng mím môi, mặt mày trầm trọng: “Tôi có tin tức của Sở Chiêu Dương rồi.”

Trái tim của Cố Niệm đột nhiên đập mạnh, bởi vì vẻ mặt của Trì Dĩ Hằng, trong lòng cô sinh ra một cảm giác bất an cùng hoảng sợ cực độ.

Tay chân Cố Niệm lạnh toát, mở miệng muốn hỏi, nhưng lại phát hiện bản thân mình không có dũng khí, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cổ họng cô giống như bị ai đó bóp chặt, đến hô hấp cũng đồng thời ngừng lại.

“Cố Niệm.” Trì Dĩ Hằng khó khăn mở lời: “Tiếp sau đây, tôi nói gì, em… em cũng phải kiên cường, tuyệt đối đừng…”

Cố Niệm đột nhiên không muốn nghe Trì Dĩ Hằng nói tiếp, trái tim bị nỗi sợ hãi tột cùng bóp chặt, giống như vô hình chung có một bàn tay hắc ám, đang siết chặt trái tim của cô không chịu buông ra.

Mặt Cố Niệm bắt đầu trắng bệch, hai môi không ngừng run rẩy, giọng run run: “Sao thầy nói như vậy? Chiêu Dương không sao đâu, anh ấy nhất định không sao. Thầy mau nói cho em biết, anh ấy không sao!”

Trì Dĩ Hằng mím chặt môi, nặng nề thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Cố Niệm, em bình tĩnh một chút, nghe tôi nói.”

Hai tay Cố Niệm trong vô thức nắm chặt ga giường trong lòng bàn tay, cô liên tục lắc đầu, tỏ ý không muốn nghe. Dáng vẻ của Trì Dĩ Hằng như vậy, chắc chắn tin tức anh mang đến không phải là tin tốt. Đối với toàn bộ tin xấu về Sở Chiêu Dương, cô đều không thể tiếp nhận.

Bởi vì đang dưỡng thương, không thể xuất viện, mà Trì Dĩ Hằng lại vẫn chưa từng nói về tin tức của Sở Chiêu Dương. Cô có chút lừa mình dối người, nghĩ rằng, không có tin tức chính là tin tốt.


Ban đầu, cô nóng lòng muốn đi xem tình trạng của Sở Chiêu Dương. Nhưng sau đó, không cần Mục Lam Thục khuyên nhủ, cô đã chủ động nhốt mình ở trong một tấc đất vuông này. Vì cô sợ. Sợ nghe được bất kỳ tin tức không tốt nào về Sở Chiêu Dương, chẳng thà cái gì cũng không biết, không nghe cũng không thấy. Chỉ ôm ấp hy vọng, Sở Chiêu Dương hết thảy đều tốt, nhưng bây giờ lại bị Trì Dĩ Hằng dập tắt.

Trì Dĩ Hằng chần chờ một lát, đi đến ngồi bên giường bệnh, hai tay đỡ lấy vai cô. Cố Niệm không muốn nghe, nhưng anh nhất định phải bắt cô nghe.

“Cố Niệm…” Trì Dĩ Hằng nói, “Sở Chiêu Dương… cậu ta không kiên trì được, đã… đã đi rồi.”

Oành!

Đầu óc Cố Niệm trống rỗng, tiếp sau đó, Trì Dĩ Hằng nói gì cô đều không nghe thấy. Cố Niệm tê dại nghĩ rằng, sẽ không đâu, sẽ không đâu. Người đàn ông tài giỏi đó, anh làm sao có thể… làm sao có thể đi rồi chứ? Anh vẫn chưa lấy cô, không phải sao?

Bây giờ Cố Niệm thà để Sở Chiêu Dương hận cô, hận cô cả đời. Cô thà phải đối mặt với sự hận thù của Sở Chiêu Dương, nghe anh mắng chửi cô, đuổi cô đi, bảo cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh nữa. Cả đời này, anh không thể lấy cô. Cho dù anh có giống như Hướng Dư Lan, chửi rủa cô thậm tệ như vậy. Nhưng chỉ cần anh còn sống là được!


Không có gì quan trọng hơn việc anh còn sống!

Những ngày này, cô vẫn luôn cầu nguyện, bái lạy chư tiên thần phật, thần thánh Trung Quốc và Phương Tây, cô đều cầu khấn một lượt. Chỉ cần anh không sao, có muốn giảm tuổi thọ của cô cũng được. Nhưng không một vị thần nào nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

“AAAAAA!” Cố Niệm điên cuồng hét lên, hai tay ôm lấy ngực. Trái tim cô đau đớn như bị ai đó bóp chặt. Nỗi đau đớn không sao ngừng lại được, chỉ có thể dùng sức ép vào ngực, để đau đớn bên ngoài chống chọi lại đau đớn bên trong.

“Niệm Niệm!” Mục Lam Thục vội vàng xông đến, nhưng cũng không biết phải nói gì.

“A! Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Anh ấy sẽ không chết! Anh ấy sẽ không chết đâu! Sao anh có thể chết được chứ! Huhuhuhuhu…” Cố Niệm gào khóc, dùng sức đánh vào tim mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận