Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Sẽ không đâu, sẽ không đâu! Nhất định nhầm rồi!

“Tại sao chứ? Tại sao?…” Cố Niệm không cam lòng, cô không phục. Một người tốt như anh, một người ưu tú như vậy…

Tại sao?…

Tại sao ông trời lại bất công với anh như vậy?

Khi còn bé, anh đã phải chịu đau khổ lớn như thế, bị bắt cóc, bị hành hạ. Vết thương trên người hết đau rồi, nhưng ám ảnh tâm lý lại tiếp tục giày vò anh hơn 20 năm. Khó khăn lắm bây giờ mới đỡ hơn một chút, đáng ra anh phải được vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, nhưng giờ lại bị cướp đi sinh mạng.

“Anh vẫn còn trẻ như vậy mà! Sở Chiêu Dương! Sở Chiêu Dương!” Cố Niệm hét to tên của Sở Chiêu Dương, sau này cũng không còn cơ hội gọi nữa.

“Anh ấy đều là vì cứu con, đều là vì cứu con…” Cố Niệm liên tục đấm vào trái tim mình.

Cho dù lúc đó cô đã hôn mê, nhưng cô cũng có thể đoán được tình hình lúc đó. Bởi vì cô bị đạn bắn bị thương, phía sau lại có người của tổ chức R đuổi tới, Sở Chiêu Dương vì cứu cô, bản thân mình ở lại phía sau đối phó với những kẻ đó. Nếu như không phải vì cứu cô, Sở Chiêu Dương đã có thể xông ra ngoài, đã có thể chạy thoát.


Ba cô bắt cóc Sở Chiêu Dương, hại Sở Chiêu Dương bị giày vò lớn như vậy. Bây giờ cô lại hại anh chết.

Hướng Dư Lan chửi cô, chửi không sai chút nào, đều là cô hại, là cô nợ anh. Cô nợ Sở Chiêu Dương một mạng sống, cũng không thể trả lại được nữa.

“Sở Chiêu Dương, cầu xin anh, anh đừng chết mà! Cầu xin anh đó… Huhuhuhu… Sở Chiêu Dương, anh về đi, anh về đi mà…” Chỉ cần anh không sao, bắt cô phải trả cái giá gì, cô cũng bằng lòng.

Cố Niệm chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên túm lấy cánh tay Trì Dĩ Hằng giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng.

“Thầy Trì, thầy chắc chắn chứ? Thầy có thể khẳng định sao? Có khi nào… có khi nào trong chuyện này có gì nhầm lẫn không? Có phải là nhẫm lẫn gì không?” Trong đôi mắt đẫm lệ của Cố Niệm lộ ra sự mong đợi.

Trì Dĩ Hằng không đành lòng nhưng vẫn nói: “Nếu như không chắc chắn, sao tôi có thể đến nói với em chứ! Sở Chiêu Dương vào ngày hôm kia đã…”

Trì Dĩ Hằng liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: “Hôm qua, tôi đã biết rồi, nhưng cũng sợ có gì đó nhầm lẫn, không dám lập tức nói cho em biết. Tôi đã điều tra cả ngày hôm qua, đến… đến mộ của cậu ta cũng có rồi.”

Cả cơ thể Cố Niệm run rẩy mãnh liệt.

Anh thực sự đã chết rồi sao?

Người đàn ông đã nói cả đời cũng không rời bỏ cô, thực sự… thực sự chết rồi sao?

Đến cả… đến cả mộ cũng có rồi.

Nhưng, cô ngay cả nhìn mặt anh lần cuối cùng cũng không được nhìn.

“Em… nếu như em muốn đi xem, tôi có thể đưa em đi.” Trì Dĩ Hằng nói.


Nhưng ánh mắt Cố Niệm vẫn đờ đẫn, không hề có chút phản ứng nào cả.

Mục Lam Thục lay người Cố Niệm: “Niệm Niệm, con đừng dọa mẹ mà. Niệm Niệm, con nói gì đi, đừng làm mẹ sợ.”

Cuối cùng, Cố Niệm cũng chớp mắt vài cái, nói với Trì Dĩ Hằng: “Em muốn đi.”

“Em muốn đi xem… anh ấy…” phía trước không làm sao nói ra được chữ “mộ”.

Nói xong, cô cắn chặt môi.

Trì Dĩ Hằng chậm rãi gật đầu: “Được.”

Anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh.

“Hay là ngày mai hẵng đi? Hôm nay thời tiết không tốt cho lắm.” Trì Dĩ Hằng nói.

“Không.” Cố Niệm nói chắc như đinh đóng cột, “Hôm nay đi.”


Trì Dĩ Hằng nhìn Mục Lam Thục, xin ý kiến của bà. Thời điểm này, Mục Lam Thục đâu thể ngăn cản chứ.

Bà rưng rưng gật đầu. Lúc này Cố Niệm đã mất bình tĩnh, Mục Lam Thục thu dọn qua loa một chút, hai người liền cùng Trì Dĩ Hằng ra ngoài. Trì Dĩ Hằng bảo hai mẹ con bà chờ trước cửa.

“Ngoài trời đang mưa, cháu đi lái xe ra đây.” Trì Dĩ Hằng nói.

Mục Lam Thục trả lời một câu “Được”, ở lại với Cố Niệm.

Đầu óc Cố Niệm đang đờ đẫn, không nghĩ được gì hết.

Trì Dĩ Hằng đến bãi đỗ xe, đứng ở xa nhìn Cố Niệm và Mục Lam Thục đứng ở cửa viện. Anh lên xe xong mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại: “Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” sau đó tắt điện thoại, lái xe ra cửa viện.

Mục Lam Thục đỡ Cố Niệm lên xe, đi đến một nghĩa trang nằm rất xa ở ngoại ô thành phố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận