Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Trì Dĩ Hằng đỗ xe lại, Cố Niệm và Mục Lam Thục xuống xe, đi theo Trì Dĩ Hằng vào trong nghĩa trang.

Càng đi lên phía trên của nghĩa trang này, diện tích mộ của một người càng lớn, cũng càng tráng lệ.

Thậm chí, mấy chỗ trên tầng cao nhất, mỗi ngôi mộ đều có trạch viện, trong trạch viên có xây lâm viên, giống như một ngôi nhà cao cửa rộng, rất xa hoa.

Mộ của Sở Chiêu Dương cũng nằm trong số đó.

Khi Cố Niệm nhìn thấy ảnh và tên của Sở Chiêu Dương trên bia mộ, cả người cô cứng đờ, lạnh toát. Cô tê dại, đứng im không nhúc nhích. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng mưa rơi trên mặt đất chỉ còn lại tiếng Cố Niệm thở gấp. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, sớm đã không nhận rõ, là nước mưa hay là nước mắt vương trên mặt. Hai mắt cô mơ hồ nhìn chằm chằm vào ảnh của Sở Chiêu Dương trên bia mộ.

Cố Niệm rất muốn nói với anh: “Sở Chiêu Dương, anh cười một cái đi, đừng cứ giữ dáng vẻ nghiêm nghị như vậy.”


Nếu như lúc này, Sở Chiêu Dương đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ nói với anh như vậy. Cô mong biết bao điều đó sẽ xảy ra. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại một tấm bia mộ lạnh lẽo.

“Phịch!”

Cố Niệm đột nhiên giống như mất đi sức chống đỡ, quỳ sụp xuống đất.

“Sở Chiêu Dương! Sở Chiêu Dương! Anh ra đây, anh ra đây đi!” Cố Niệm gào khóc nói với bia mộ, “Anh mau ra đây đi, em rất nhớ anh. Sở Chiêu Dương, anh đừng rời bỏ em…”

“Anh luôn nói, không để em rời xa anh, luôn nói cho dù gặp phải chuyện gì, em cũng phải ở bên anh. Nhưng anh thì sao? Bây giờ, anh đang ở đâu? Sở Chiêu Dương anh quay về, anh quay về đi mà!” Cố Niệm kêu gào thảm thiết.

Anh thực sự không còn nữa. Nếu như Sở Chiêu Dương vẫn còn, đâu nỡ để cô đau lòng như vậy! Anh nhất định đã sớm xuất hiện, ôm cô vào lòng, nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô, hôn cô.


Cố Niệm quỳ trên mặt đá cẩm thạch vừa cứng vừa lạnh, nước mưa giội rửa mặt đất sạch sẽ trắng ngần, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo. Cơ thể cô đã trở nên lạnh toát, chút lạnh lẽo của mặt đất tính là gì chứ? Cô cũng không cảm thấy đau, đau đớn trên da thịt căn bản không đáng là gì so với nỗi đau trong trái tim cô.

Cố Niệm bò bằng cả tay và chân đến trước mộ Sở Chiêu Dương. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy bức ảnh trên bia mộ. Cô run rẩy, chậm chạp giơ tay lên, lòng bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh trong bức ảnh. Cô kề trán vào bức ảnh, muốn một mực ở đây bên cạnh anh.

“Chiêu Dương, Chiêu Dương…” Cố Niệm lẩm bẩm gọi tên anh. Cô rất muốn… rất muốn anh ôm cô.

Cô thật hối hận, ngày đó không ôm anh, hôn anh, thậm chí không nói thêm với anh vài câu.

Tất cả đều đã muộn rồi.

Cái nhìn cuối cùng, lúc đó anh trông thế nào, có biểu cảm gì, cô đều không nhớ nữa. Cái nhìn vội vã kia, cô cũng không kịp nhìn kỹ anh.

Mục Lam Thục che miệng, nghẹn ngào rơi lệ. Nước mắt và nước mưa hòa vào nhau. Bà còn nhớ những lời buổi sáng hôm đó Sở Chiêu Dương nói với bà ở Ngu Thành. Người thanh niên tốt như vậy, chỉ một lòng vì Cố Niệm. Cho dù biết sự thật đau lòng như vậy, anh vẫn không thay lòng, thậm chí còn giấu Cố Niệm, chỉ sợ Cố Niệm biết được sẽ đau khổ. Không ai có thể yêu Cố Niệm hơn anh.

Là Cố gia nợ Sở Chiêu Dương. Cố Lập Thành làm tổn thương anh, giờ anh lại vì Cố Niệm mà qua đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận