Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Trên mặt Mục Lam Thục mang theo biểu cảm phức tạp, vừa mừng rỡ vừa mâu thuẫn

“Mẹ.” Cố Niệm nhìn biểu cảm của Mục Lam Thục, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, “Mẹ sao vậy?”

Mục Lam Thục nắm lấy tay Cố Niệm: “Niệm Niệm, con có thai rồi.”

Nghĩ tới việc Cố Niệm phải một mình nuôi con, Mục Lam Thục nhớ tới khoảng thời gian bà đã từng trải qua trước đây. Tuy bà không muốn Cố Niệm cũng phải nếm trải quá trình ấy, nhưng bà biết với tính cách của Cố Niệm, chắc chắn sẽ sinh đứa bé ra. Sở Chiêu Dương đã mất, nhưng lại có thể lưu lại một đứa bé, ít nhiều cũng đã được ông trời chiếu cố.

Sở Chiêu Dương vì cứu Cố Niệm phải đánh đổi cả tính mạng. Bây giờ, Cố Niệm mang thai con của anh, cũng có thể nhờ vào đó mà nhớ đến anh. Có đứa bé này, Cố Niệm chắc chắn sẽ tiếp tục kiên cường sống.

Cố Niệm ngây người: “Mang thai?”


Mục Lam Thục mỉm cười giải thích: “Đúng thế. Đã được một tháng rồi. Lúc trước, ở Tân Thị, con bị thương phải nhập viện, mặc dù đã kiểm tra tổng thể cho con, nhưng khi đó mới được mấy ngày, thời gian quá ngắn cho nên cũng không phát hiện ra.”

Mục Lam Thục chắp tay trước ngực vái lạy: “Ông trời phù hộ, con bị thương nặng như vậy, nhưng lại không tổn hại đến đứa bé.”

Cố Niệm bị thương ở một vị trí vô cùng nguy hiểm, ai cũng không thể ngờ, vào lúc đó, trong bụng Cố Niệm đã có một sinh mệnh nhỏ bé đang âm thầm lớn lên. Bị thương nặng như thế, vậy mà đứ bé lại có thể ngoan cường ở lại, quả là một kỳ tích.

Cố Niệm ngơ ngác, đưa tay xoa bụng dưới của mình. Vết thương ở phía trên bụng vẫn còn hơi đau, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.

“Con… Con có thai rồi?” Là con của Sở Chiêu Dương. Cho dù là trai hay gái, cô cũng hi vọng đứa bé sẽ giống anh.

“Đúng thế. Con có thai rồi.” Mục Lam Thục gật đầu lia lịa, “Niệm Niệm à, vì đứa bé, con cũng phải giữ gìn thân thể mình cho tốt, không được bỏ bê bản thân nữa đâu đấy.”

Cố Niệm nhẹ nhàng xoa bụng dưới của mình. Bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng dường như cô lại có sức lực. Gương mặt Cố Niệm lộ ra tia dịu dàng, chậm chạp gật đầu: “Vâng.”

Trì Dĩ Hằng ở bên cạnh, khống chế biểu cảm của mình. Khuôn mặt vẫn trầm lạnh, bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã tức giận cực điểm. Thật không ngờ, Cố Niệm lại mang thai con của Sở Chiêu Dương.

Hắn trầm giọng nói: “Cố Niệm tỉnh rồi, vậy cháu xin về trước.”

Mục Lam Thục vội vã gật đầu: “Cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi. Hôm nay đã vất vả cả ngày rồi.”


Trì Dĩ Hằng không khước từ nữa, liền rời khỏi bệnh viện. Vừa ra khỏi bệnh viện, bước lên xe, Trì Dĩ Hằng rút điện thoại ra gọi điện: “Thế nào rồi?”

“Đều xử lý sạch sẽ rồi.” Đối phương nói.

Lúc này, người đó cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn. Bia mộ vốn dĩ đặt hoa tươi, dán bức ảnh của Sở Chiêu Dương, nay đã hoàn toàn biến mất.

“Tiếp tục kế hoạch.” Trì Dĩ Hằng trầm giọng nói.

***

Buổi tối, Mục Lam Thục vẫn ở trong phòng bệnh với Cố Niệm. Bà nằm trên chiếc giường kê cạnh giường Cố Niệm, nói với cô: bên cạnh


“Niệm Niệm, cũng không biết đứa bé này là trai hay gái. Mẹ có kinh nghiệm, hai chúng ta cùng nuôi dạy đứa bé trưởng thành thật tốt.”

“Vâng.” Cố Niệm gật đầu.

Mục Lam Thục ngừng lại, nghĩ đến một chuyện, ngập ngừng hỏi: “Niệm Niệm, chuyện này… con có nói với người của Sở gia không?”

Mục Lam Thục rất mâu thuẫn. Tuy gia đình họ đối xử với bà và Cố Niệm như vậy, nhưng đứa bé này là đứa con duy nhất của Sở Chiêu Dương, gia đình họ cũng có quyền nuôi dưỡng. Cũng có thể họ sẽ cướp đứa bé đi, không cho Cố Niệm gặp con. Đây là vấn đề sớm muộn gì Cố Niệm cũng phải đối mặt.

“Con… con không biết.” Cố Niệm xoa bụng nói.

Cố Niệm trầm mặc một lát, nói: “Cho dù bây giờ nói với bọn họ, cũng không chắc bọn họ sẽ tin. Đợi sinh đứa bé ra đã, nếu như bọn họ muốn làm giám định cũng được. Đến lúc đó, cho dù bọn họ muốn mang đứa bé đi, chí ít… chí ít con còn có thể nhìn mặt đứa bé một lần, biết đứa bé trông như thế nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận