Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Sở Gia Hồng nhanh chóng bưng kín cái trán, đau đến mức ông ta kêu lên một tiếng “A” rất lớn.

Hướng Dư Lan lập tức chạy tới bên Sở Gia Hồng, che chở cho ông ta, bất mãn nói với Sở lão gia: “Ba, ba làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì cùng từ từ nói chứ!”

Hơn nữa, còn làm ở trước mặt của Sở Chiêu Dương và Hà Hạo Nhiên. Một người là tiểu bối, một người là người ngoài. Sau này Sở Gia Hồng còn mặt mũi nào nữa chứ?

“Mẹ, mẹ nhìn xem. Chuyện này... tại sao một câu cũng không nói, liền đánh người vậy chứ.” Hướng Dư Lan lại nhìn về phía Sở lão thái thái nói.

Sở lão thái thái đã hoàn toàn thất vọng với con trai và con dâu rồi. Bà vẫn luôn nghiêm nghị mím chặt môi, bây giờ nghe thấy Hướng Dư Lan oán trách, đôi môi mím chặt mới không nhịn được mà mở ra: “Đánh nó, tất nhiên là bởi vì nó đã làm sai chuyện.”

Tuy rắng tính tình của Sở lão gia nóng nảy, nhưng cũng không phải là người không biết lý lẽ. Cho dù ông ấy rất hay nổi nóng, ngoài miệng ngữ khí không tốt, nhưng cũng không dễ dàng mắng chửi người, lại càng không dễ dàng đánh người. Bà đã sống với ông mấy chục năm, số lần ông đánh người cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, tất cả đều là dùng ở trên người của Sở Gia Hồng.


“Mày là đồ khốn kiếp!” Được lắm, Sở lão gia hiếm khi không dễ dàng mắng chửi người, cũng không dễ dàng đánh người, vậy mà vì Sở Gia Hồng, riêng hôm nay đã phá vỡ đến hai lần.

“Ai cho phép mày đến công ty làm mưa làm gió hả? Mày nói là mày đi áp chế một chút giúp cho Chiêu Dương, áp chế của mày chính là như thế này à? Quả thật là làm bậy mà! Công ty cũng bị mày lăn qua lăn lại thành cái dạng gì rồi hả, chướng khí mù mịt!” Sở lão gia tức giận, che ngực.

Sở lão thái thái vội vàng lấy thuốc trợ tim từ trong túi, đưa cho Sở lão gia uống. Bà chắc chắn việc Sở Gia Hồng gây ra có hậu quá không hề nhỏ.

“Mày nhanh chóng cút ra khỏi công ty cho tao! Bây giờ Chiêu Dương cần phải tĩnh dưỡng, nhưng mà ở bệnh viện cũng có thể điều hành từ xa! Có chuyện phiền phức hơn nữa, tao tự đến công ty giải quyết cũng được!” Sở lão gia thật sự cảm thấy vô cùng may mắn vì ngay từ đầu đã giao công ty cho Sở Chiêu Dương.

“May mà lúc đó tao không giao công ty cho mày, nếu không, bây giờ làm gì còn có Sở gia nữa. Một Sở Thiên to như vậy, cũng bị mày làm cho suy bại hết! Việc chính chả thấy bản lĩnh đâu hết, riêng đi gây họa, tao thấy, không ai so được với mày đâu!”

Sở lão gia tức giận đến run rẩy cả người, ông chỉ vào Sở Gia Hồng, rồi quay sang chỉ Hướng Dư Lan.

“Cộng thêm đứa con dâu không biết nạng nhẹ như cô nữa, ở bên cạnh xúi giục nó, tôi thật sự là... Thật sự là hối hận khi lúc đầu đã đồng ý để cho nó cưới cô. Nhà không có vợ hiền, chính là tổn hại gia đình mà!”

Hướng Dư Lan run một cái: “Ba à, ba... ba...”

Sao lại có thể nói cô ta như vậy!


Sở lão gia phiền chán nhìn bọn họ một cái, trực tiếp nói với Hà Hạo Nhiên: “Cậu viết một bưu kiện, thông báo cho trên dưới công ty biết, Sở Gia Hồng lập tức bị cách chức ở công ty, sau này không được bước chân vào công ty nữa!”

“Vâng.” Hà Hạo Nhiên thở dài một hơi, nhanh chóng đáp.

“Ba!” Sở Gia Hồng che cái trán, không thể tin được mà nhìn Sở lão gia. Một khi mệnh lệnh này mà hạ xuống, không phải sẽ làm cho tất cả mọi người biết, ông ta bị đuổi ra khỏi công ty sao! Ông ta biết người của công ty vốn rất bất mãn với ông ta, đối với các hạng mục chính sách và kinh doanh mà ông ta đề ra, đều có thành kiến. Nhưng ưu thế của người nắm quyền chính là ở chỗ này. Cho dù những người đó có bất mãn đi chăng nữa, cũng vẫn phải kìm nén chịu đựng, làm việc cho ông ta, còn phải nghe lệnh của ông ta. Điều đó khiến Sở Gia Hồng không lường trước được hậu quá, muốn làm gì liền làm cái đó.

“Cút, hai đứa mày đều cút đi cho tao! Đừng ở chỗ này mà làm tao chướng mắt.” Sở lão gia chỉ vào cửa, nói với Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan.

Giọng nói của Sở lão thái thái nặng nề, nói: “Sau này, hai đứa cũng không cần đến đây nữa. Chiêu Dương có thím Dư và chúng ta chăm sóc rồi, sẽ không sao đâu.”

“Mẹ, nhưng mà chúng con lo lắng cho Chiêu Dương.” Khuôn mặt của Hướng Dư Lan trắng bệch.


Sở lão thái thái chê cười: “Lo lắng cái gì? Lo lắng Chiêu Dương hồi phục quá nhanh, hai đứa không thể tiếp tục làm mưa làm gió ở công ty nữa hả? Hay là thấy bình thường làm phiền Chiêu Dương chưa đủ, ngay cả khi nó bị thương cũng không buông tha?”

Sở lão thái thái cảm thấy ủy khuất thay cho Sở Chiêu Dương. Từ khi Chiêu Dương còn nhỏ, hai người làm cha làm mẹ này đã không giúp gì được cho nó. Đến bà bảo mẫu câu kết với Tổ chức R đem Chiêu Dương ra khỏi nhà để bị bắt cóc, cũng là do Hướng Dư Lan tìm tới. Khi đó Sở lão thái thái không vừa ý bảo mẫu đó, nói rằng ánh mắt bà ta rất gian xảo, không phải là một người an phận. Nhưng Hướng Dư Lan vẫn khăng khăng muốn thuê bà ta vì cho rằng tìm một bảo mẫu tuổi trung niên sẽ không cần lo lắng Sở Gia Hồng bị quyến rũ. Và cũng bởi trong lòng Hướng Dư Lan luôn muốn đối nghịch với Sở lão thái thái. Sở lão thái thái càng là phản đối, thì cô ta lại càng kiên trì.

Sở lão thái thái cảm thấy, dù sao cũng là chuyện trong nhà của con trai, cho dù bà là mẹ chồng, cũng không thể can thiệp quá nhiều, liền để mặc Hướng Dư Lan. Hướng Dư Lan lại cho rằng nếu bảo mẫu thực sự trộm đồ thì tới lúc đó sa thải bà ta cũng chưa muộn. Nhưng không ai ngờ được, bảo mẫu đó chính là người do tổ chức R phát tới.

Sở Chiêu Dương bị bắt cóc, Sở lão thái thái hối hận vô cùng. Bà tự trách mình trước đây nên kiên quyết, không cho Hướng Dư Lan mời người bảo mẫu kia. Bởi vậy, bà cũng oán hận lên cả Hướng Dư Lan. Vì sao cô ta luôn không biết nặng nhẹ như vậy chứ!

Đúng là Hướng Dư Lan có hối hận, nhưng sự hối hận không kéo dài được bao lâu, cũng không thể khiến cô ta từ nay về sau phải nghe lời, không được tự mình xử lí mọi việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận