Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Biên Đạo Nhân đứng dậy, nói: “Bây giờ, dùng thân phận mới là đặc công của ‘Thorny’, cô ra ngoài gặp gỡ đồng nghiệp một chút đi,.”

Cố Niệm: “...”

Hóa ra, trong đội trinh thám này, chỉ có một mình cô là người đợi quyết định, những người khác đều đã là người của “Thorny” rồi.

Có lẽ biểu cảm này của Cố Niệm quá rõ ràng, Biên Đạo Nhân không nhịn được cười lớn: “Không sai, chính là như cô nghĩ đó.”

Cố Niệm: “...”

Tuy vốn không phải, nhưng cô vẫn có cảm giác như bị người ta lôi kéo lên thuyền hải tặc vậy.

Cùng Biên Đạo Nhân bước ra khỏi văn phòng, giống như đã biết trước, những đồng nghiệp thân thiết của cô, trước khi Biên Đạo Nhân mở miệng, đã đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Đến hoan nghênh Cố Niệm, thành viên mới của chúng ta nào.” Biên Đạo Nhân cất cao giọng nói.

Tất cả mọi người đều vỗ tay, sôi nổi nói: “Cố Niệm, hoan nghênh cô gia nhập.”


“Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Bây giờ, Cố Niệm đã thật sự trở thành đồng đội của họ, quan hệ càng thân thiết hơn một chút.

Buổi trưa, mọi người cùng nhau liên hoan, còn tổ chức thêm một bữa tiệc chào mừng cho Cố Niệm nữa.

***

Buổi tối, Cố Niệm tan làm về nhà.

Vừa vào cửa, còn chưa kịp thay giày, một dáng người nho nhỏ đã chạy tới, nhào vào lòng cô.

“Mẹ!”

Cố Niệm ôm ấp cục bột mềm mại, cả người đều cảm thấy ấm áp hơn. Cô bế cậu nhóc lên: “Để mẹ xem, là cậu nhóc bụ bẫm nào đây?”

Sau đó, làm bộ nghiêm túc nhìn vào gương mặt nhỏ trắng nõn như bột của cậu nhóc rồi giả vờ ngạc nhiên.

“Hóa ra là Bánh Gạo Nhỏ của mẹ à!”

Cậu nhóc cười khanh khách trong vòng tay Cố Niệm, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông, mang theo sự mềm mại mà chỉ có trẻ con mới có: “Bánh Gạo Nhỏ đâu phải là cậu nhóc bụ bẫm!”

“Vâng vânG, Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta là tiểu soái ca, đẹp trai nhất.” Cố Niệm hôn hai cái thật mạnh lên má trái và phải của cậu nhóc.

“Hai mẹ con, đừng dính lấy nhau nữa, mau đi thay quần áo, rồi vào ăn cơm.” Mục Lam Thục mỉm cười thúc giục.

Cố Niệm lúc này mới thả cậu nhóc xuống, đi thay bộ quần áo rộng rãi ở nhà, rửa tay, rồi cùng Mục Lam Thục vào bếp, bê thức ăn ra bàn. Sau đó, cô bế cậu nhóc đặt vào ghế dành cho trẻ em, lấy cơm và gắp thức ăn vào bát cho cậu.


Cậu nhóc hiểu chuyện, ăn cơm chưa bao giờ cần người đút, cũng không cần thúc giục. Trước đây, Mục Lam Thục còn muốn đút cho cậu. Ai ngờ, cậu nhóc lại tự vỗ vỗ vào bờ ngực không mấy rắn chắc của mình, nói: “Bánh Gạo Nhỏ là nam tử hán, có thể tự ăn.”

Cố Niệm cầm đũa, gắp thức ăn mà Mục Lam Thục làm, nhớ lại những lời nói hôm nay của Biên Đạo Nhân.

Cô nhìn sang Mục Lam Thục phía đối diện, hỏi: “Mẹ, mấy năm nay, mẹ có từng nhớ nhà không?”

Mục Lam Thục sững sờ, phản ứng lại, cái mà Cố Niệm nói, là nhà của họ trong nước. Căn nhà trước đây ở thành phố B, không thể nào sánh được với nơi này. Không được rộng rãi như ở đây, cũng không được trang hoàng đẹp như vậy. Ô nhiễm ở thành phố B quá nghiêm trọng, an toàn thực phẩm cũng xảy ra vấn đề. Không giống như ở đây, trời xanh mây trắng, khiến bà có thể yên tâm ra ngoài rèn luyện sức khỏe, điều quan trọng hơn là, không cần suốt ngày cứ phải lo lắng cho an toàn của Cố Niệm. Nhưng, dù cho nơi này có tốt hơn nữa, chung quy cũng không phải nhà của mình. Không được như ở nhà, khó mà nghe thấy giọng nói quê hương quen thuộc, khó mà cảm nhận được mùi vị quê nhà. Bà nhớ chợ rau náo nhiệt ở thành phố B, còn có những lúc thoải mái tán gẫu với hàng xóm, ra khỏi cửa gặp nhau thì chào hỏi qua lại: “Ăn cơm chưa?”

Điều quan trọng hơn là, nhớ thương ba mẹ ở Ngu Thành. Tuy thường xuyên gọi về hỏi thăm hai ông bà nhưng cũng không được ở bên, trong lòng vẫn không an tâm. Nghĩ đến đây, mắt của Mục Lam Thục liền đỏ lên.

Cố Niệm nhìn thấy, còn không hiểu được sao.

“Mẹ, hôm nay sếp của con tìm con nói chuyện, nói rằng muốn đưa một số người về nước xử lý một số chuyện, nên muốn hỏi con có muốn trở về hay không. Một mình con không dám đưa ra quyết định, thế nên, tạm thời chưa trả lời, con muốn trở về hỏi lại hai người.”

“Có thể trở về sao?” Còn chưa đợi Cố Niệm nói xong, Mục Lam Thục đã vô cùng kích động hỏi.

Cố Niệm mỉm cười gật đầu: “Con biết ngày mai phải trả lời sếp như thế nào rồi.”

Mục Lam Thục vui mừng, liên tiếp nói mấy tiếng “Tốt”.


Cố Niệm quay đầu, đúng lúc nhìn thấy cậu nhóc với vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ đang nhìn họ. Xung quanh miệng cậu đều dính thức ăn. Tối nay Mục Lam Thục làm món cà ri đùi gà, cậu nhóc rất thích ăn món này, bây giờ quanh miệng đều là màu cà ri. Thấy mẹ đang cười nhìn mình, cậu nhóc lấy khăn giấy, lau sạch sẽ một vòng xung quanh miệng mình.

“Bánh Gạo Nhỏ có muốn trở về hay không?” Cố Niệm hỏi.

Cậu nhóc không giống với Cố Niệm và Mục Lam Thục, cậu sinh ra ở nước M, cậu thân thuộc với nơi này hơn.

Nhưng cậu vẫn vô cùng hiếu kỳ: “Là nhà của bà ngoại và mẹ sao?”

“Cũng là nhà của con đó.” Cố Niệm chỉ vào chiếc mũi nhỏ của cậu.

“Con cũng muốn về.” Cậu nhóc gật đầu dứt khoát, “Bà ngoại nói, trong nhà còn có ông cố, bà cố, hai người họ đều rất nhớ con. Con đáng yêu như vậy, nhất định phải trở về gặp ông cố bà cố..”

“Đúng vậy.” Mục Lam Thục vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu, “Mỗi lần gọi điện thoại, hai ông bà không hỏi bà trước, mà chỉ toàn bảo cháu đến nghe điện thoại thôi.”

“Bà ngoại, món ngon ở quê, có phải nhiều hơn ở đây rất nhiều phải không?” Cậu nhóc trước nay chưa từng trở về nên vô cùng hiếu kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận