Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Nếu tôi có thể sớm tỉnh lại, sao tôi có thể để hai người chịu uất ức lớn như vậy chứ?”

Sau khi ông tỉnh lại, nghe Sở Chiêu Dương kể lại những chuyện mà Sở Gia Hành và Hướng Dư Lan đã làm, suýt nữa tức giận đến mức muốn đi đánh cho hai người đó một trận. Thậm chí, dù cho tìm thấy Cố Niệm, cũng không muốn để Cố Niệm trở về bên Sở Chiêu Dương nữa. Con gái ông lấy mạng để cứu Sở Chiêu Dương, nhưng lại bị ba mẹ cậu ấy chà đạp, sao ông có thể nhẫn nhịn được chứ?

Khi tôi tỉnh lại đã không tìm thấy hai người rồi. Suốt một năm qua, tôi không đi lại được, không thể tự mình đi tìm hai người, nên đã dùng hết lực lượng trong tay tôi, còn tìm thêm vài thám tử đáng tin, nhưng vẫn chẳng có chút manh mối nào. Tôi nghĩ đến hai người vẫn không biết đang ở đâu, vẫn chưa biết chân tướng, vẫn cho rằng tôi là một kẻ bắt cóc, không ngẩng đầu lên được. Nghĩ đến tôi còn nợ hai người hai mươi mấy năm, còn chưa được chăm sóc cho hai người, bảo vệ hai người. Sau khi trở về, khó khăn lắm mới hồi phục thân phận, lại làm thất lạc mất cả vợ và con gái.”“

Nghe Cố Lập Thành kể về vết thương, Cố Niệm rất rõ, vết thương này phải cần ba đến năm năm mới có thể hồi phục, nhưng trong một năm ông đã có thể hồi phục đến mức độ này, chắc đã trải qua không ít khổ cực.

“Một tuần trước, tôi mới có thể khôi phục việc đi lại bình thường, nhưng vẫn không thể đi quá lâu, bây giờ chủ yếu phải nhờ vào nạng, mới có thể miễn cưỡng ứng phó.” Cố Lập Thành mỉm cười với hai mẹ con đang ngồi đối diện.


“Lam Thục, Niệm Niệm, hai người... Hai người có thể cho tôi cơ hội bù đắp không? Để tôi để tôi tận hiếu với ba mẹ, chăm sóc hai người, sẽ chẳng có ai có thể ức hiếp hai người nữa,.”

Mục Lam Thục vẫn luôn mấp máy môi nhưng không nói nên lời. Mãi cho đến khi Cố Lập Thành chống nạng đứng dậy, thật cẩn thận bước đến. Ông từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay của Mục Lam Thục. Mục Lam Thục cúi đầu, nhìn bàn tay chằng chịt vết sẹo trên bàn tay đồi mồi của bà, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tay của Cố Lập Thành run lên một chút, càng nắm chặt tay bà hơn. Mục Lam Thục giơ bàn tay còn lại lên bưng lấy mặt. Vất vả, uất ức bao nhiêu năm qua bỗng chốc đổ ập tới.

“Xin lỗi.” Cố Lập Thành nức nở nói, “Rời xa hai người lâu như vậy, xin lỗi.”

Cuộc đời ông, có lỗi nhất, chính là với Mục Lam Thục và Cố Niệm.

“Lam Thục, bà hận tôi là đúng. Xin bà cho tôi một cơ hội bù đắp. Để sau này tôi được chăm sóc cho hai người.”

Mục Lam Thục giơ tay, hung hăng đánh lên người Cố Lập Thành. Bà đem toàn bộ những uất ức mấy năm nay trút ra ngoài. Bà đánh rất mạnh, Cố Lập Thành cũng không tránh né. Nỗi đau này so với những uất ức mà Mục Lam Thục và Cố Niệm đã chịu, thì có là gì chứ? Chỉ đánh như vậy, đã quá hời cho ông rồi.

Ông vì quốc gia đại nghiệp, mà vứt bỏ gia đình của mình. Bà hận vô cùng, nhưng có thể nói gì được chứ?

Những chuyện ông làm đều là chuyện tốt, dù cho giận dù cho oán, cũng không thể oán giận được.


Ban đầu bà tưởng rằng ông phạm phải sai lầm lớn nên cũng không nỡ báo cảnh sát, vù dù sao ông cũng là người đàn ông bà yêu, là ba của Cố Niệm. Chịu khổ hơn hai mươi năm, cuối cùng đã đợi được ông trở về.

Sở Cẩn Du sợ hãi, chạy đến ôm lấy Cố Niệm, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”

Cố Niệm ngân ngấn nước mắt, bế cậu bé đặt lên đùi.

Cô không ngờ rằng, người đàn ông ba năm trước, lại chính là ba của cô. Cô đã từng tưởng tượng, ba mình là người có vóc dáng cao lớn biết chừng nào. Bây giờ nhìn ông, so với dáng vẻ mà cô tưởng tượng quả là khác biệt quá lớn, nhưng cũng không hề giảm bớt sự uy phong.

“Mẹ.” Cậu nhóc giơ tay, lau nước mắt cho Cố Niệm, rồi lại lo lắng nhìn Mục Lam Thục.

Cố Niệm ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Để bà ngoại khóc đi, khóc xong, sẽ ổn thôi.”


Cậu nhóc không hiểu lắm, nhưng ngoan ngoãn không nói gì thêm, yên lặng nhìn mấy người lớn biểu cảm kỳ quái này.

Mục Lam Thục đánh mệt, khóc mệt rồi dần dần bình tĩnh lại

“Sau này ông... còn đi nữa không?”

Cố Lập Thành vội vã đáp: “Không đi nữa, sau này tôi sẽ không đi đâu nữa.”

Cố Lập Thành chỉ vào cái nạng: “Bà xem bây giờ tôi đã thế này, còn có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa, tôi ẩn nấp đã hơn hai mươi năm cũng đủ rồi. Lần này trở về, sẽ không đi đâu nữa. Vài ngày nữa tôi sẽ chính thức nhậm chức, trở thành cục trưởng tổng cục thành phố B.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận