Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Sở Chiêu Dương: “…”

“Ba vợ, ba không thể ngăn cản con và Cố Niệm ở bên nhau.” Mặt Sở Chiêu Dương u ám.

Cố Lập Thành: “……”

Ai là ba vợ của cậu chứ!

“Không phải không muốn con và Cố Niệm ở cạnh nhau, chỉ không muốn các con chung phòng thôi.” Mục Lam Thục dịu dàng giải thích.

Chuyện này, tối qua bà và Cố Lập Thành đã bàn bạc xong, bà cũng rất tán thành cách làm của Cố Lập Thành.

“…” Mục Định Kiệt không nói lời nào nhìn họ. Chị, anh rể, có chuyện gì chúng ta về phòng rồi nói được không? Đứng ở quầy tiếp tân, trước mặt người ngoài nói những lời này, thật là ngại.

Cô gái trước quầy cũng vội vàng đưa toàn bộ thẻ phòng cho họ. Còn việc phân chia thế nào thì để họ tự bàn bạc với nhau, đứng ở đây thảo luận, được ích gì chứ. Mọi người cầm lấy thẻ phòng, thống nhất đưa thẻ cho ông bà trước.


Sở Chiêu Dương rõ ràng là muốn ở cùng một phòng với Cố Niệm, nhưng Cố Lập Thành lại ngăn cản: “Tiểu tử thối, ở đây đều là người nhà Cố Niệm, cậu mau kiềm chế lại cho tôi!”

Mục lão gia đằng hắng, thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này mới nói: “Lập Thành mới gặp lại Lam Thục, chia ra thì không tốt lắm.”

“Đúng vậy.” Sở Chiêu Dương vội nói, “Không thể chia cách vợ chồng.”

Vì thế cũng không thể chia cách anh và Cố Niệm.

“Ba…” Cố Lập Thành phản ứng mạnh với Sở Chiêu Dương, nhưng đối với ba vợ là Mục lão gia, ông vẫn rất kính trọng.

“Đừng vội, ba còn chưa nói hết.” Mục lão gia cười híp mắt, nhìn sang Sở Chiêu Dương, “Nhưng lời của Lập Thành, ba cũng rất tán thành. Hai con hiện giờ chưa kết hôn, trưởng bối chúng tôi đều ở đây, con và Cố Niệm ở chung một phòng thì không hay lắm.”

Cố Niệm mặt đỏ ửng, buồn phiền nhìn Cố Lập Thành và Sở Chiêu Dương. Cô còn chưa nói sẽ ở chung phòng với Sở Chiêu Dương, bọn họ vội gì chứ. Cô bế con trai, đỏ mặt nói: “Con và Bánh Gạo Nhỏ ở một phòng là được.”

Sở Chiêu Dương liền vội vã, nhưng chưa kịp mở miệng thì Mục lão gia đã nói: “Không phải Định Kiệt ở một mình sao? Vậy cứ để Chiêu Dương và Định Kiệt ở chung một phòng. Như vậy, Lập Thành và Lam Thục sẽ không chia cách, không phải rất tốt sao?”

“Được được.” Mục lão thái thái liên tục gật đầu, “Như vậy là hợp lí nhất.”

Sở Chiêu Dương: “…”

Anh cảm thấy không hợp lý chút nào.

Dù sao thì đây cũng toàn là người nhà của Cố Niệm, anh hoàn toàn không có tư cách phát ngôn.

Vì thế, anh bị ép vào ở cùng phòng với Mục Định Kiệt.


Mọi người để hành lý vào phòng của mình rồi đi dạo trong cổ trấn. Bánh Gạo Nhỏ vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy kiến trúc cổ như thế này. So với kiểu nhà có một hàng cột to trước cửa như bên nước M thì rất khác. Bánh Gạo Nhỏ kéo tay Cố Niệm, ra sức nhảy nhót, ríu rít không ngừng.

“Mẹ ơi, phía trước có cái gì sao?” Bánh Gạo Nhỏ hiếu kỳ hỏi, sau đó nhón chân, nghển cổ, nhảy nhót, nhưng vì khá thấp, nên bị khách du lịch trước mặt che kín hết, không nhìn thấy gì cả.

Cố Niệm nhìn thấy trên sân khấu ở gần đó, một nhóm diễn viên mặc quần áo thô thời cổ, bên cạnh là một đống đạo cụ.

“Hình như là biểu diễn tạp kỹ.” Cố Niệm nói.

Bên cạnh có khách du lịch đi qua, thấy Cố Niệm rất xinh đẹp liền có nhã ý giải thích cho cô: “Đây là buổi biểu diễn đặc biệt của cổ trấn, mọi người không biết sao.”

Cố Niệm mỉm cười lắc đầu: “Chúng tôi không biết. Hôm nay rảnh rỗi mới đến đây chơi.”

“Ôi, vậy là mọi người thật may mắn. 10 giờ ba mươi thứ bảy hằng tuần trong cổ trấn sẽ có biểu diễn tạp kỹ. Sau đó 3 giờ chiều, còn có người đóng giả hoàng đế, cung nữ, thái giám, đại thần đi diễu hành trên đường.” Người đó giải thích, chỉ vào tường thành đằng xa. “Có nhìn thấy pháo đài đó chưa? 2 giờ chiều mỗi chủ nhật sẽ có biểu diễn điểm binh, diễn viên sẽ mặc áo giáp của tướng quân và binh lính thời xưa để biểu diễn, rất là vui.”

Mặt Sở Chiêu Dương u ám, người này mù mắt hả?

Người đàn ông của cô ấy đang đứng đây, lẽ nào hắn ta nhìn không ra?


Lại còn hăng hái cười với người phụ nữ của anh như vậy.

Trong cả nhóm người bọn họ, chỉ có anh và Cố Niệm tuổi tác tương đương, lại còn rất đẹp trai, rất xứng đôi với Cố Niệm!

Đứng trước mặt anh dụ dỗ người phụ nữ của anh, trong tình huống này ai lại có thể nhịn được?

Sở Chiêu Dương đi đến trước hai bước đứng cạnh bên Cố Niệm, nhíu mày, nói với đối phương: “Sao? Anh thường đến đây à?”

Đối phương nhìn thấy Sở Chiêu Dương đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy vẻ thù địch, dù có ngốc cũng nhìn ra, đây là người đàn ông của cô ấy, vội nói: “Cũng không phải, chúng tôi hay đến chơi vào cuối tuần, đương nhiên là phải làm xong hết bài tập.”

Tuổi còn trẻ, đã đến đây đua đòi!

Người ta vốn cũng chỉ cảm thấy Cố Niệm xinh đẹp nên mới nói nhiều hơn hai câu chứ không có ý gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận