Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Vẻ mặt của Sở Chiêu Dương rất nghiêm khắc, bình thường có thể cưng chiều, nhưng có lỗi sai thì phải dạy dỗ. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không phải là chuyện cậu bé nên làm.

Bánh Gạo Nhỏ cũng bị dọa sợ hết hồn, sau khi gặp Sở Chiêu Dương, cậu bé chưa từng thấy ba nghiêm khắc như vậy. Cậu bé cũng có chút sợ hãi, mặt mũi ỉu xìu, trề môi quay đầu cầu cứu Cố Niệm.

Nhưng Cố Niệm lại không nói gì, cô cũng cảm thấy cậu bé làm sai. Không phải là chuyện gì to tát, nhưng trẻ con phải chú ý từ chi tiết, bằng không thì lỗi nhỏ bỏ qua, sau này sẽ thành lỗi lớn. Vì thế Cố Niệm cũng chưa hề dung túng cho Bánh Gạo Nhỏ. Trước đây, mỗi khi cần, cô cũng đều nghiêm khắc dạy dỗ cậu bé. Chỉ là bây giờ có Chiêu Dương rồi, công việc này có thể giao cho anh.

“Đừng nhìn mẹ, chuyện này là con làm không đúng.” Cố Niệm nói.

Bánh Gạo Nhỏ ỉu xìu: “Ba, con sai rồi.”

Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu bé, Sở Chiêu Dương liền ôm cậu bé vào trong lòng. Sau đó anh nhấc cậu bé lên, cao bằng tầm nhìn của anh.

Bánh Gạo Nhỏ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, cậu bé tròn trịa mũm mĩm, không ngờ ba lại khỏe như vậy, có thế giơ cậu lên, giữ nguyên tư thế không buông. Bình thường, bà ngoại không bế nổi cậu bé, mẹ có thể bế nhưng không thể giơ như vậy. Gương mặt nhỏ nhắn của Bánh Gạo Nhỏ hưng phấn đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ba, ba thật lợi hại!”

“Lợi hại chỗ nào?” Sở Chiêu Dương nhướn mày hỏi.


Cậu bé vui sướng khoa chân múa tay, “Ba khỏe thật đó!”

Ánh mắt Sở Chiêu Dương ấm áp dịu dàng: “Muốn cưỡi ngựa?”

Bánh Gạo Nhỏ gật đầu lia lịa: “Muốn.”

Cậu bé mong chờ, đợi Sở Chiêu Dương cho cậu bé cưỡi ngựa.

Ai ngờ, Sở Chiêu Dương lạnh nhạt “ồ” lên một tiếng, vậy mà lại không có câu sau. Cậu bé ngây người, hai tay vẫn dừng trên không trung, tròn mắt nhìn Sở Chiêu Dương.

Cố Niệm ở bên cạnh không nhịn được, bật cười.

Bánh Gạo Nhỏ thường rất thông minh, hiếm có lúc nào lại ngây ngô như vậy.


“Ba.” Cậu bé uốn éo mông và eo, “Ba cho con cưỡi ngựa đi, có được không?”

Mặt Sở Chiêu Dương co rút, thằng nhóc này khoa chân mua tay, anh còn bế được, nhưng nếu như đến cả mông vào eo đều uốn éo thì anh sẽ không giữ nổi. Anh nhìn về phía Cố Niệm. Sao đứa bé này lại ăn đến béo trắng như vậy?

Sở Chiêu Dương đặt cậu bé lên đùi: “Về nhà tính sau.”

Mông nhỏ chắc nịch của cậu bé lại vặn vẹo trên đùi anh hai cái.

“Ý ba là, quay về sẽ cho con cưỡi ngựa?”

Sở Chiêu Dương lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Xem biểu hiện của con.”

Bánh Gạo Nhỏ bĩu môi, không nói nữa.

***

Sau khi mọi người xem điểm binh xong liền quay về Ngu Thành. Vì hôm sau là ngày Cố Lập Thành làm lễ nhậm chức cục trưởng nên phải nhanh chóng quay về thành phố B.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận