Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Là con vui quá thôi!” Bàn tay nhỏ của cậu nhóc nắm lấy vạt áo Sở Chiêu Dương.

“Lần đầu tiên ba... Hức... Lần đầu tiên tặng quà cho con... Con rất vui... ” Cậu nhóc nấc lên. “Trước nay con chưa từng biết, hóa ra có ba tặng quà, lại có cảm giác này... ”

Mắt Sở Chiêu Dương hơi ươn ướt, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Sở Chiêu Dương thật sự không biết phải dỗ dành trẻ con như thế nào. Anh với lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho cậu nhóc.

“Sau này ba sẽ còn tặng cho con rất nhiều quà”. Sở Chiêu Dương dịu giọng: “Con phải sớm làm quen đi. Mỗi lần nhận quà đều khóc thì sao được chứ? Vậy sau này con sẽ khóc thường xuyên sao?”

“Nhận nhiều rồi, sẽ không khóc nữa!” Cậu nhóc vừa rơi nước mắt vừa cười, “Ba, con vui lắm, con rất thích. Cảm ơn ba.”

Cậu nhóc đã nín khóc, nở nụ cười ngọt ngào, cũng không quên Cố Niệm là người đã chọn quà cho cậu.

Cậu nhóc ở trong lòng Sở Chiêu Dương thò đầu ra: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chọn quà cho Bánh Gạo Nhỏ. Bánh Gạo Nhỏ rất thích!”

Vì chuyện này mà tối nay cậu nhóc vô cùng thân thiết với Sở Chiêu Dương.


Đến cả rau xanh mà cậu không thích, Sở Chiêu Dương bỏ vào bát cho cậu, cậu cũng xị mặt mà ăn.

“Ba, khi nào chúng ta bắt đầu học công phu?” Cậu nhóc mong đợi.

“Con phải suy nghĩ kỹ, nếu vất vả thì có thể kiên trì hay không?” Sở Chiêu Dương xác nhận lại một lần nữa.

“Có thể!” Cậu nhóc vô cùng kiên định, “Con không chỉ muốn bảo vệ mẹ, con còn muốn bảo vệ các em trai em gái nữa.”

Câu trả lời này của cậu nhóc khiến Sở Chiêu Dương vô cùng vui mừng.

“Được, được, Bánh Gạo Nhỏ nhất định sẽ là anh trai tốt nhất.”

Nhìn xem, đến cả con trai cũng hiểu chuyện như vậy, sau này Cố Niệm còn phải sinh thêm cho anh mấy đứa nữa.

Cố Niệm bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn hai ba con đang vui cười ngây ngô.

Hai người họ tưởng cô là heo à!

Rốt cuộc phải sinh bao nhiêu đứa chứ!

“Vậy đợi khi con chính thức học mẫu giáo, chúng ta sẽ bắt đầu học công phu. Cũng chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi. Bây giờ con hãy vui chơi thỏa thích. Sau này, con muốn vui chơi cũng không có thời gian đâu.”

Bánh Gạo Nhỏ im lặng lắng nghe.

“Ngày mai anh nói với Thừa Chi một tiếng, hẹn thời gian đưa Bánh Gạo Nhỏ đến trường học xem thử một chút.” Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm.

“Được.”


***

Ăn cơm xong, Sở Chiêu Dương gọi tài xế đến, đưa hai ông bà Mục và Mục Định Kiệt về khách sạn, còn anh thì đưa hai mẹ con Cố Niệm và cậu nhóc về nhà. Hôm nay đã mệt mỏi cả một ngày, hai mẹ con cũng cần nghỉ ngơi sớm một chút.

Vừa lái xe về đến Lan Viên, Sở Chiêu Dương đã thấy một chiếc xe quen thuộc ngay trước cửa nhà. Sắc mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, dừng xe lại. Hướng Dư Lan từ trong xe bước xuống.

“Có chuyện gì sao?” Sở Chiêu Dương xuống xe, lạnh nhạt hỏi.

Hướng Dư Lan lui về sau hai bước, đau lòng nhìn anh: “Tại sao con lại dùng thái độ này nói chuyện với mẹ? Mẹ là mẹ của con mà! Đến cả một tiếng mẹ cũng không muốn gọi nữa sao?”

Hướng Dư Lan đột nhiên bừng tỉnh, ba năm nay, hình như Sở Chiêu Dương thật sự rất ít gọi bà là mẹ.

“Không có chuyện gì tôi vào nhà đây, bà cũng về sớm đi, đi đường cẩn thận.” Sở Chiêu Dương định quay vào trong xe.

“Đợi đã!” Hướng Dư Lan gọi anh lại, “Con hận mẹ, hận đến mức không cho mẹ vào nhà sao?”

Bà đã đến từ sớm, đứng dưới nhà ấn chuông mãi, thím Dư rõ ràng ở trong nhà, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy, không mở cửa cho bà. Bà đã gọi vào điện thoại bàn trong nhà của Sở Chiêu Dương, quả nhiên thím Dư đã bắt máy. Nhưng thím Dư lại nói: “Xin lỗi Sở phu nhân, tiên sinh đã dặn dò tôi, lúc tiên sinh không ở nhà, tuyệt không thể mở cửa cho bà.”

Sau đó, chẳng nói thêm tiếng nào liền cúp máy.


“Sở Chiêu Dương, con được lắm! Vì một cô gái, đến cả mẹ của mình cũng có thể hận được!” Hướng Dư Lan tức giận.

Sắc mặt Sở Chiêu Dương nặng nề nhìn bà: “Việc Cố Niệm rời khỏi đây là do nhiều nguyên nhân gây nên, nhưng bà lại là nguyên nhân chính. Nếu bà không gây rối, Cố Niệm tuyệt đối không nảy sinh ý niệm rời đi.”

“Đừng nói những lời đó với mẹ.” Hướng Dư Lan cười lạnh.

Sở Chiêu Dương có chút khó hiểu. Hướng Dư Lan có ý gì chứ?

Hướng Dư Lan nói tiếp: “Không phải con thích Cố Niệm nhiều lắm sao? Vậy hôm nay không phải cũng cùng người phụ nữ khác thân mật trong trung tâm thương mại sao? Nhiều người như vậy đều nhìn thấy, con không cảm thấy đổ mặt à? Không sợ Cố Lập Thành biết được, đến tìm con tính sổ sao?”

Sở Chiêu Dương lập tức hiểu ra, chuyện này là ai đã nói với bà ấy.

“Từ trước đến nay, người tôi thích chỉ có một mình Cố Niệm.” Thấy dáng vẻ vui sướng của Hướng Dư Lan khi biết anh “thay lòng”, Sở Chiêu Dương càng cảm thấy mỉa mai.

Trước đây Hướng Dư Lan không như thế. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bà không còn xem ý nguyện của anh là chuyện quan trọng nữa. Bà và Sở Gia Hồng đã dần xem anh như kẻ thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận