Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Bánh Gạo Nhỏ thật sự rất giống với Sở Chiêu Dương lúc nhỏ. Lúc đó Sở Chiêu Dương dễ thương hơn bây giờ nhiều. Hướng Dư Lan thà rằng Sở Chiêu Dương luôn giữ mãi hình dáng lúc còn nhỏ, luôn nghe lời bọn họ, chứ không như bây giờ. Hiện giờ đối diện với gương mặt giống hệt Sở Chiêu Dương của cậu nhóc, Hướng Dư Lan không nhẫn tâm nhìn thấy cậu bị đánh.

Sở Gia Hồng tức giận buông tay xuống, không muốn đánh cậu nhóc nữa, nhưng lại chỉ vào cậu mà nói: “Không chỉ giống một chút thôi sao? Người giống người rất nhiều, cũng không phải là quan hệ huyết thống. Ba mẹ hồ đồ, bà cũng hồ đồ rồi sao!”

“Nhưng…” Hướng Dư Lan cử động môi, gương mặt của Bánh Gạo Nhỏ chính là minh chứng tốt nhất.

“Nhưng cái gì? Các người thử DNA chưa? Có chứng cứ không? Chưa từng kiểm tra, ai có thể bảo đảm? Ai biết được Cố Niệm một mình ở nước M, không biết chừng lại không có chừng mực, qua lại với người nào đó, sinh ra thứ tạp chủng này rồi lại đổ lên đầu Sở gia ta! Trước khi có kết quả kiểm tra, tôi không thừa nhận nó là cháu tôi.” Sở Gia Hồng không hề né tránh mà đứng trước mặt cậu nhóc nói.

Cậu nhóc tức đến mức đỏ cả mặt, nước mắt lăn dài trên má. Có những từ, cậu nghe không hiểu cho lắm. Nhưng lại không thể cản được cậu nghe hiểu chuyện Sở Gia Hồng không thừa nhận cậu. Sở Gia Hồng nghi ngờ cậu không phải là con của ba, nghi ngờ cậu là con của mẹ với người khác.

Bánh Gạo Nhỏ không nhịn được nữa, khóc òa lên: “Ông là người xấu! Ông không nhận con, con còn chưa nhận ông là ông mà! Người xấu, ông thả con ra, con phải đi tìm mẹ! Con muốn mẹ! Huhuhuhuhuhu, mẹ ơi!”

“Im miệng, đừng nghĩ là ta không dám đánh con!” Sở Gia Hồng giơ ta uy hiếp cậu nhóc.

“Ông là người xấu, con không cần ông nội, con không có ông nội! Con không nhận ông! Huhuhuhu, ông ngoại! Con nói ông biết, ông ngoại con là cảnh sát, ông ấy sẽ đến bắt ông!” Trong lòng Bánh Gạo Nhỏ rất sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn, cố giả vờ kiên cường, không chịu nhận thua.


Dáng vẻ này, lại giống hệt như Sở Chiêu Dương lúc nhỏ.

“Đi thôi, cứ để nó một mình ở đây, nó la hét không lâu đâu, một lát sau thì sẽ mệt thôi.” Hướng Dư Lan nói.

Nói mãi một hồi, Sở Gia Hồng mới chịu buông tay, hừ một cách hung tợn với Bánh Gạo Nhỏ rồi cùng Hướng Dư Lan bỏ đi.

Đi ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Bánh Gạo Nhỏ lau nước mắt, nhưng lập tức lại có nước mắt tràn ra.

“Không khóc, Sở Cẩn Du không được khóc.” Cậu nhóc tự nói với chính mình.

Cậu trèo xuống giường, nhưng vì lùn quá nên không thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhóc liền xông tới cửa lớn, bàn tay nhỏ xíu không ngừng đập vào cửa: “Thả tôi ra! Thả tôi ra, tôi phải đi tìm mẹ! Tôi phải đi tìm mẹ huhuhuhu! Ba ơi, mẹ ơi, hai người mau đến cứu con! Ông ngoại, ông ngoại ơi huhuhu!”

Cậu nhóc khóc rất lâu, khóc đến mức mắt cũng đau, cổ họng cũng khàn.

Mệt rồi, cậu từ từ ngồi xổm trên mặt đất: “Bánh Gạo Nhỏ không sợ, mẹ sẽ đến tìm, ông ngoại cũng sẽ đến, vì thế Bánh Gạo Nhỏ không sợ, huhuhuhu… Mẹ ơi!… Mẹ mau đến đây đi…huhuhuhu… Ba ơi……”

Bánh Gạo Nhỏ rất sợ!

Cậu nhóc khóc mệt rồi lại trèo lên giường, rúc vào trong một góc. Cậu liên tục đếm, hiện giờ cậu chỉ đếm được tới 100. Vì thế đếm tới đếm lui mấy lần 100 rồi, nhưng vẫn chưa thấy ba mẹ đến cứu cậu.

“Mẹ ơi…” Bánh Gạo Nhỏ hét đến mức khan cả cổ, giọng nói trong trẻo trước đó giờ biến thành trầm khàn khô khan, giống như có giấy nhám chà qua cổ họng.

Cậu mệt mỏi cuộn tròn cả người thành một chữ “cung”, rúc trên giường.

“Mẹ ơi, mẹ mau đến đây đi, Bánh Gạo Nhỏ nhớ mẹ…”


***

Sở Chiêu Dương cúp điện thoại rồi nắm lấy tay Cố Niệm.

Tay của Cố Niệm cứng lại một hồi, định rút ra khỏi lòng bàn tay anh nhưng lại bị Sở Chiêu Dương nắm chặt lại.

“Anh sẽ không tha cho hai người họ đâu.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, “Niệm Niệm, em đừng giận anh.”

“Em biết, em không nên tức giận anh. Bánh Gạo Nhỏ cũng là con anh, anh cũng lo lắng như em. Nhưng em cảm thấy, bọn họ là ba mẹ anh, em không kiềm được tức giận lây sang anh.” Cố Niệm cuối cùng cũng không còn cứng rắn, lật tay lại nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, “Bọn họ… bọn họ có đánh Bánh Gạo Nhỏ không?”

“Không đâu, thằng bé nhỏ như vậy, họ sẽ không thể ra tay với nó. Hơn nữa Bánh Gạo Nhỏ là cháu ruột của họ, họ vẫn chưa đến mức không còn nhân tính.” Sở Chiêu Dương nói.

Nhưng, Bánh Gạo Nhỏ nhất định sẽ hoảng sợ.

Hai người đó thái độ chắc chắn sẽ không tốt.

“Nhưng họ không thích em, có thể vì em mà cũng không thích Bánh Gạo Nhỏ, đối xử tệ với nó, làm sao đây?” Nước mắt Cố Niệm rơi lên mu bàn tay Sở Chiêu Dương.


“Chúng ta sắp đến rồi. Nhanh thôi, sẽ mang Bánh Gạo Nhỏ trở về.”

Cố Niệm gật đầu.

Một hồi sau, Sở Chiêu Dương nhận được điện thoại, bên trong là giọng của một người đàn ông lạ mặt: “Sở thiếu, chúng tôi đã đến rồi, đang tập hợp trước cửa.”

“Được, chúng tôi sẽ đến ngay.” Sở Chiêu Dương cúp máy, giải thích với Cố Niệm, “Anh đã liên hệ với tộc bộ.”

“Tộc bộ?” Cố Niệm không hiểu.

“Là bộ đội chịu sự quản lý của gia chủ.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Vì ông nội không hoàn toàn rút lui nên hiện tại tộc bộ do anh và ông nội cùng quản lý.”

Nhưng Sở Chiêu Dương không ngờ ông nội cũng gọi tộc bộ.

Xe của Sở Chiêu Dương đến trước cửa khu nhà của Sở Gia Hồng ở thì thấy một hàng xe màu đen đang ở đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận