Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Đếm qua một lượt, có sáu chiếc.

Cố Niệm kinh ngạc, Sở Chiêu Dương rốt cuộc gọi đến bao nhiêu người.

Sở Chiêu Dương dừng xe ở trước sáu chiếc xe đó, hạ kính xe xuống. Từ chiếc xe sau cùng, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống.

“Sở thiếu.” Vị đội trưởng đó hành lễ với Sở Chiêu Dương, “Tôi là đội trưởng của đội tộc bộ một, Sở Hà.”

Sở Chiêu Dương gật đầu với anh ta: “Có bao nhiêu người?”

“Tổng cộng có 25 người đến, đang chờ lệnh.” Sở Hà cung kính và thận trọng nói.

Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi tài xế của lão gia, khi nào ông bà đến. Lúc nãy ông bà gọi điện thoại cho anh, nói bọn họ sẽ đích thân đến.

Đúng lúc này, một chiếc Bentley đen mang biển số chuyên dùng của Sở gia chạy đến, từ từ dừng lại ở trước xe của anh. Phía sau lại có thêm năm chiếc xe khác, là tộc bộ mà lão gia dẫn đến. Chiếc xe phía sau hạ cửa sổ xe xuống, Sở Hán đội trưởng đội hai từ trong xe giơ đầu ra nhìn Sở Hà một cái.

Đây là lần đầu tiên tộc bộ được điều động lực lượng nhiều như vậy.


Sở Hà: “Các người cũng đến sao?”

Sở Hán: “Đúng vậy, thật trùng hợp!”

Sở Chiêu Dương và Cố Niệm vội xuống xe, lão gia hạ kính xe xuống, không đợi bọn họ nói gì, liền nói: “Không cần chào hỏi nữa, mau vào trong đi, ai biết được hai đứa súc sinh đó lại làm ra chuyện hồ đồ gì.”

Cố Niệm hiện giờ vô cùng vội vàng, nghe xong cùng Sở Chiêu Dương trở vào trong xe.

Mười ba chiếc xe hùng hồn tiến vào cửa lớn.

Bảo vệ bước ra muốn cản lại, yêu cầu làm đăng ký xác nhận thân phận.

Sở Chiêu Dương nào để bọn họ lãng phí thời gian, trực tiếp đạp ga trực tiếp cán đổ cột dừng xe phía trước, ầm ầm xông vào. Xe ở phía sau cũng vì không còn chướng ngại mà cùng tiến vào trong.

Bảo vệ lúc đó muốn cản cũng không cản được, đành đứng bên cạnh theo dõi.

Sở Chiêu Dương đi trước dẫn đường, nghĩ đến Bánh Gạo Nhỏ không biết bị đưa đi đâu rồi, cũng có thể sẽ không ở đây, Sở Chiêu Dương làm sao có thể bình tĩnh. Tuy vậy để trấn an Cố Niệm, anh vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Nếu đến anh cũng hoảng loạn, Cố Niệm chắc chắn cũng không thể khống chế tâm trạng được.

Dừng xe trước biệt thự của Sở Gia Hồng, Sở Chiêu Dương xuống xe,

Sở Chiêu Dương xuống xe, bên trong hàng xe sau lưng, tộc bộ Sở gia ngay ngắn xuống xe xếp thành đội.

Một đám người mặc đồ đen sắc mặt nghiêm trang đứng đó, thật khiến người ta hoảng sợ.

Cố Niệm bước đến, ấn chuông cửa. Lão gia và lão thái thái lúc này mới xuống xe, đi tới. Tiếng chuông reo một hồi mới có người bắt máy.

Thím Trần Tỷ trong nhà đã được Hướng Dư Lan nhắc nhở trước, nhìn thấy Cố Niệm liền nói: “Cô Cố, tiên sinh và phu nhân không có ở nhà, khi khác cô lại đến nhé.”

“Mở cửa ra!” Cố Niệm hét lên.


Trần Tỷ không nói lời nào mà muốn tắt điện thoại.

Lão gia và lão thái thái bước đến: “Chúng tôi đến cũng không mở cửa sao?”

“Lão… lão tiên sinh, lão phu nhân!” Trần Tỷ lắp bắp gọi, kinh ngạc đến mức không còn hồn viá.

“Mau mở cửa ra!” Lão gia cầm gậy nện xuống đất thật mạnh.

“Vâng, vâng.” Trần Tỷ không dám trì hoãn nữa, vội vàng mở cửa ra.

Lão gia và lão thái thái đi hơi chậm, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã xông vào trước. Sở Chiêu Dương dẫn theo đội một đi theo bọn họ vào, đội hai lão gia gọi đến, cũng đi theo sau ông bà.

Trần Tỷ vừa mở ra một khe hở, Sở Chiêu Dương liền đạp mạnh vào cửa, khiến Trần Tỷ ở phía sau bị ngã xuống đất. Sở Chiêu Dương không thèm nhìn bà ta, mà dẫn Cố Niệm đi vào trong.

“Sở Chiêu Dương, sao con dám! Con muốn làm gì?” Sở Gia Hồng đi ra, giận dữ hét lớn.

“Bánh Gạo Nhỏ đâu? Nó đâu rồi!” Cố Niệm không còn tâm trạng khách sáo với Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan nữa.

“Là thứ đồ chơi gì?” Hướng Dư Lan giả vờ hỏi.


Cố Niệm siết chặt nắm tay, bà ta lại… lại dám gọi Bánh Gạo Nhỏ của cô là đồ chơi!

Cố Niệm tức đến toàn thân run lên, nước mắt cũng bị cơn tức giận làm tuôn trào.

“Con tôi đâu, hai người giấu nó ở đâu rồi?”

Hướng Dư Lan hứ một tiếng, ra vẻ khinh thường trả lời cô: “Là các người không trông chừng được con mình, để con mình đi mất, giờ đến tìm chúng tôi là sao? Cô quên rồi hả, sáng hôm nay, đến chạm vào cô cũng không cho tôi chạm vào con cô.”

“Ý của cô là do chúng tôi vô dụng, để lạc mất thằng bé đúng không?” Lão thái thái và lão gia đi vào, lão thái thái lạnh lùng nói, “Là chúng tôi vô dụng làm lạc mất nó, nhưng mà chúng tôi đã điều tra ra rốt cuộc là ai bắt đi.”

“Mẹ, mẹ nói vậy là ý gì?” Sắc mặt Sở Gia Hồng vô cùng tệ.

“Đừng phí lời, lục soát cho tôi!” Lão gia vừa vẫy tay, người của tộc bộ liền bước lên trước.

“Ba, ba muốn làm gì, định cho người dỡ nhà của bọn con sao?” Sở Gia Hồng tức giận.

“Giao Bánh Gạo Nhỏ ra đây!” Lão gia hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận