Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Niệm vào phòng ngủ, cô đến bên giường thấy Bánh Gạo Nhỏ đang ngủ say, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây.

“Chi bằng để Bánh Gạo Nhỏ ngủ dậy xong, chúng ta mới đi nhé.” Cố Niệm khẽ nói, sợ đánh thức cậu bé.

Sở Chiêu Dương cũng đi đến: “Em có muốn về thăm Lan Viên không?”

Cố Niệm chớp chớp mắt, có chút cảm động.

“Em trở về, vẫn chưa gặp Cà Ri.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói, ánh mắt dịu dàng.

Nhắc đến Cà Ri, Cố Niệm liền nhớ đến chú chó Labrador đó. Lúc ngủ thì rất ngoan, nề nếp nhưng ngủ đủ giấc rồi thì phải nghịch ngợm một phen.

“Ở nhà, anh có nói với Cà Ri là em đem theo Bánh Gạo Nhỏ trở về. Nó có vẻ như nghe hiểu được, cực kỳ vui mừng, cứ chạy vòng tròn quanh anh, nhào vào lòng anh. Mỗi tối anh về nhà nó đều phải nhìn xem phía sau lưng anh, giống như cho rằng hai mẹ con em đang ở phía sau.”

Bình thường Cà Ri thích nhất là quấn lấy cô. Chỉ cần cô ở nhà, đi đâu nó cũng phải đi theo, cho dù phải nằm nhoài người ra gối đầu lên chân cô mà ngủ.


“Thấy phía sau anh không có người, nó liền thất vọng gục đầu xuống, cụp đuôi lại, cực kỳ ủ rũ quay về nằm cuộn tròn trong phòng của nó.” Sở Chiêu Dương bật cười, “Dáng vẻ đó, anh nhìn cũng thấy đáng thương.”

Cố Niệm nghĩ đến phản ứng của Cà Ri, giống như Cà Ri đang ở trước mặt cô, cực kì hoạt bát, liền không nhịn được cười. Song người đàn ông này nói nhiều như vậy, không phải là muốn cô cùng anh trở về thăm nhà sao?

“Được, hai mẹ con em theo anh trở về thăm Lan Viên.”

Sở Chiêu Dương lập tức đi đến, nhẹ nhàng bế Bánh Gạo Nhỏ vào lòng. Cậu bé nằm trong lòng Sở Chiêu Dương, cũng không tỉnh dậy. So với chiếc giường lạ kia thì vòng tay vững chắc của ba khiến cậu an tâm hơn, cái đấu say ngủ rúc trong lồng ngực anh. Cố Niệm sợ Bánh Gạo Nhỏ ra ngoài bị lạnh, liền tìm một tấm khăn đắp lên người cậu bé rồi mới theo anh rời đi.

***

Sau khi Nam Cảnh Hành rời khỏi phòngcũng không lập tức rời khỏi Thịnh Duyệt. Anh suy nghĩ một lát rồi đến phòng của Trình Dĩ An. Anh đứng trước cửa phòng ấn chuông một lúc lâu, cũng không ai ra mở cửa.

“Nam thiếu.” Một nhân viên phục vụ đi đến, chào anh.

Nam Cảnh Hành quay đầu lại hỏi: “Cô Trình ở phòng này không có bên trong sao?”

“Xin ngài đợi một lát.” Nhân viên phục vụ lập tức lấy máy bộ đàm ra, hỏi bên lễ tân, sau đó nói: “Cô Trình đã trả phòng rồi.”

Nam Cảnh Hành kinh ngạc đứng ngây người trong chốc lát, rồi lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Khách sạn có phương thức liên lạc của cô ấy không?” Suýt nữa anh đã thốt ra hỏi câu này.

Nam Cảnh Hành lắc đầu cười.

Tự nhiên đòi phương thức liên lạc của một cô gái chỉ gặp mặt có một lần để làm gì?

Cho dù là biết rồi, anh thực sự sẽ liên lạc với cô hay sao?


Cuối cùng anh không nói gì, rời đi.

***

Trình Dĩ An đi đôi giày thể thao do đích thân tổng giám đốc tặng, lúc đi đường, thỉnh thoảng cô lại cúi đầu nhìn đôi giày của mình. Cô vẫn không biết rốt cuộc Nam Cảnh Hành là người như thế nào mà lại có thể khiến cho tổng giám đốc của Thịnh Duyệt khách sáo với anh như vậy, hoàn toàn giống như tùy tùng của anh. Chỉ cần anh dặn dò, tổng giám đốc nhất định tự tay hoàn thành, tuyệt đối không dám sai người khác. Ngay đến chuyện nhỏ như mua giày, tặng giày, cũng là do tổng giám đốc đích thân làm. Ông ta rất khách sáo đưa giày cho cô, nếu không phải cô ngăn cản, dường như ông ta còn muốn đích thân đi giày cho cô.

Trình Dĩ An thở dài, đôi giày này có vẻ là rất đắt.

Trong đầu lại hiện ra gương mặt của Nam Cảnh Hành, cô buồn bực lắc đầu, đợi lúc cô hồi hồn thì phát hiện, mình đã đứng trước cửa nhà cậu.

Hạ gia là ở trong biệt thự, ngôi biệt thự này không quá sang trọng nhưng có thể sống trong một như vậy ở thành phố B đã là rất khó rồi. Từ nhỏ đến lớn, Hạ Thanh Thanh đi học, bên cạnh không biết có bao nhiêu bạn học hâm mộ cô ta.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, có lẽ cậu và mợ sẽ không tha cho cô. Nếu như có thể, cô căn bản không muốn quay về. Cầm chìa khóa mở cửa đi vào trong, cô phát hiện trước cửa đặt mấy vali hành lý ngổn ngang giống như rác.

Ba chiếc vali này, Trình Dĩ An vô cùng quen thuộc. Sau khi bố mẹ cô qua đời, quyền giám hộ cô thuộc về Hạ Kính Bắc, khi cô chuyển đến Hạ gia, đã đem theo ba chiếc vali hành lý này. Vali đã rất cũ rồi nhưng cũng không bị hỏng, vì vậy cô vẫn dùng. Bây giờ một góc áo sơ mi và áo phông đã lộ ra từ khe hở của vali. Rõ ràng là bị người khác tùy tiện vứt vào trong, không có sắp xếp rồi ném ra ngoài.

Trình Dĩ An cau mày, cầm chìa khóa mở cửa.

Ai ngờ, không cắm chìa khóa vào được.


Cô nhíu mày thử thêm mấy lần đều không được, chỉ có thể ấn chuông cửa.

Không lâu sau, cửa liền mở ra.

Lưu Ngọc Cần - mợ của cô đích thân ra mở cửa.

Nhìn thấy Trình Dĩ An, bà ta không hề ngạc nhiên, lại chỉ thẳng tay vào mặt cô nói: “Mày còn không biết xấu hổ quay về đây à! Cậu mày bị mày hại, giờ bị tạm giam trong cục cảnh sát rồi, mày vẫn còn mặt mũi quay về à!”

Trình Dĩ An ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức hiểu ra.

Hạ Kính Bắc và người trung niên kia làm giao dịch bán cô, bản thân ông ta cũng chạy không thoát được, bị tam giam cũng không có gì là lạ.

“Vốn dĩ chính là các người hại tôi, hại người thì không phải chịu trách nhiệm sao? Tôi là một con người, không phải là hàng hóa, các người làm sao có thể bán tôi chứ!” Trình Dĩ An phẫn nộ.

“Đừng có nói khó nghe như vậy chứ! Mày hại cả cậu mày, chúng tao quả nhiên không nhìn nhầm mày.” Lưu Ngọc Cần chỉ tay vào mũi cô nói, “Ba mẹ mày mất sớm, cậu mày tốt bụng đón mày về đây từ khi mày con bé, chăm sóc mày, cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày đi học, cho mày một cuộc sống giống với em họ mày, mày báo đáp cậu mày như thế à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận