Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Căn nhà ba mẹ Trình Dĩ An không thể nói là quá tốt, nhưng vào thời điểm giá nhà ở thành phố B cao ngất ngưởng như bây giờ, cũng có thể bán với giá gần 10 triệu tệ.

Hạ gia cũng có tiền, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ?

Lưu Ngọc Cần luôn tính toán theo nguyên tắc tiền ít cũng là tiền, một chút lợi ích nhỏ cũng không thể bỏ qua. Đồ đạc của Trình gia đã ở trong tay bà ta, bà ta cho rằng đó chính là đồ của mình rồi, đâu thể lại nhả ra chứ.

Những thứ đó cũng là tiền đấy!

Bà ta không hề chê ít.

Huống chi lại không ít một chút nào!

Lúc trước, những bình hoa và tranh chữ ba mẹ Trình Dĩ An để lại đều đã tăng giá.

Lưu Ngọc Cần vẫn luôn cho rằng ba mẹ Trình Dĩ An là người làm khảo cổ nên con mắt nhìn những bức tranh chữ cổ này chắc chắn rất chuẩn, đồ mà họ mua về nhất định rất đáng giá.

Vì vậy sau khi nắm được những đồ vật đó trong tay, bà ta lập tức tìm người làm giám định.

Sau khi biết được chúng đều là đồ thật, giá trị không giống nhau, nhưng đều có khả năng tăng giá cao, bà ta liền giữ lại, không chịu trả lại cho Trình Dĩ An.

Lưu Ngọc Cần gân cổ lên nói: “Đã bán rồi!”


Sắc mặt Trình Dĩ An đội nhiên thay đổi, vừa trắng bệch vừa kinh hoàng nhìn bà ta.

Một cảm giác khoái chí không tên lập tức xông lên đầu Lưu Ngọc Cần.

“Chút tiền ba mẹ mày để lại, nuôi mày nhiều năm như vậy căn bản là không đủ, đương nhiên phải bán những thứ đó đi mới được.” Lưu Ngọc Cần đắc ý nói.

Chỉ cần Trình Dĩ An khổ sở thì bà ta liền vui vẻ.

Lúc trước, Hạ Kính Bắc dẫn Trình Dĩ An về nhà, bà ta đã rất khó chịu. Vì Hạ Kính Bắc nói, chị gái và anh rể ông ta chắc chắn để lại không ít đồ tốt, bà ta mới chịu đồng ý. May mà Hạ Kính Bắc cũng không thật tâm gì với đứa cháu gái bên ngoại này, Lưu Ngọc Cần mới xem như là yên tâm.

“Sao các người có thể…” Trình Dĩ An cuối cùng không nhịn được, bật khóc.

Đó là đồ vật mà ba mẹ để lại cho cô mà!

Từ trước đến nay cô vẫn rất nỗ lực để chống đỡ bản thân mình, nhẫn nhịn ở Hạ gia đến tận bây giờ. Mục tiêu phấn đấu của cô chính là nỗ lực kiếm tiền, nghĩ cách lấy lại đồ vật của ba mẹ. Nếu như Hạ Kính Bắc không trả, cô cũng có thể có tiền thuê luật sư.

Nhưng mà bây giờ Lưu Ngọc Cần nói với cô, những đồ vật đó đều bị bán đi rồi?

Nhìn bộ dạng đắc ý của Lưu Ngọc Cần, rốt cuộc bà ta có biết những thứ mà bà ta bán đi quan trọng với cô thế nào không?

Những thứ mà Trình Dĩ An xem trọng không phải là những đồ vật có giá trị mà là những hồi ức mà ba mẹ để lại cho cô.

Trình Dĩ An khóc nấc lên, suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô bé mới 19 tuổi, có kiên cường thì cũng có thể nhẫn nhịn đến mức nào chứ?

Nhưng Trình Dĩ An không hề muốn thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt Lưu Ngọc Cần. Cô hít hít mũi, lau qua nước mắt trên mặt.

“Bán rồi đúng không?” Trình Dĩ An cười lạnh một tiếng, “Thế thì tôi sẽ nghĩ cách khiến các người phải trả lại! Đó là đồ của tôi, cho dù là vẫn còn hay đã bán lấy tiền, thì đều là thứ ba mẹ tôi để lại cho tôi.”

Trình Dĩ An nói xong liền kéo vali đi ra ngoài.

Lưu Ngọc Cần cười lạnh. Trình Dĩ An chỉ là một con bé 19 tuổi, có thể có cách gì chứ?

Một thân một mình ở bên ngoài, cô còn muốn chống đối lại gia đình bà ta sao?


Có lẽ, trong mắt những gia đình giàu có danh tiếng thì Hạ gia không tính là gì, nhưng người bình thường như Trình Dĩ An thì không thể chống đối lại họ được.

Trình Dĩ An muốn đòi lại của cải sao?

Lấy gì ra đòi chứ?

Lưu Ngọc Cần không hề để tâm lời nói của Trình Dĩ An, xoay người quay vào biệt thự.

Trước khi Trình Dĩ An đến, bà ta đã tìm luật sư đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Hạ Kính Bắc.

***

Trên đường đi, gần đến Lan Viên thì Bánh Gạo Nhỏ tỉnh dậy.

Cậu bé nằm ở ghế sau, gối đầu lên đùi Cố Niệm. Lúc tỉnh dậy, cậu bé mơ mơ màng màng, cả người đều ở trong trạng thái ngái ngủ.

Sở Chiêu Dương đỗ xe trong gara, Bánh Gạo Nhỏ nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta đang ở đâu thế?”

“Ở nhà ba.” Sở Chiêu Dương ở phía trước nói, tắt máy xe, cởi đai an toàn ra, “Hôm nay dẫn con đến thăm nhà ba.”

Bánh Gạo Nhỏ đầy hiếu kỳ, cậu bé chưa từng có khái niệm này, chỉ biết mỗi ngày ba đều ở bên hai mẹ con cậu bé, chỉ có buổi tối đi ngủ ba mới rời đi. Cậu bé cho rằng ba mình không cần có nhà, cũng chưa từng nghĩ đến ba mình sống ở đâu. Đối với cậu bé, cụm từ “nhà của ba” cực kỳ xa lạ.

Bánh Gạo Nhỏ rất tò mò, thân hình thấp lùn mập mạp nhướn về phía trước, bàn tay bé nhỏ vịn vào lưng ghế tựa phía trước: “Nhà của ba hình dáng thế nào?”

Sở Chiêu Dương rút chìa khóa xe ra, trong mắt tràn đầy ý cười, khẽ nghiêng đầu nhìn Bánh Gạo Nhỏ: “Con tự đi lên xem là biết.”


“Con muốn đi xem.” Bánh Gạo Nhỏ thúc giục, “Thì ra ba cũng có nhà!”

Sở Chiêu Dương: “…”

Câu này là sao, làm sao anh có thể không có nhà chứ!

Trước kia đây là nơi anh và Cố Niệm cùng chung sống. Bây giờ chỉ có mình anh, thực sự không giống một mái nhà.

“Trong nhà ba còn có một chú chó lớn, là giống chó Labrador, tên là Cà Ri.” Cố Niệm nói với Bánh Gạo Nhỏ.

“Nhìn thấy Cà Ri, con đừng sợ. Cà Ri là một chú chó rất hòa thuận, sẽ không ăn hiếp con đâu.” Cố Niệm suy nghĩ một lát rồi lại dặn dò cậu bé, “Cho nên con cũng không được ăn hiếp Cà Ri. Cà Ri quá ngoan, con ăn hiếp nó, nó sẽ rất đáng thương.”

Cậu bé lập tức phồng gương mặt bánh bao nhỏ lên, nghiêm túc nói: “Bánh Gạo Nhỏ là đứa trẻ ngoan, không ăn hiếp động vật nhỏ.”

“Tốt!” Cố Niệm cười gật đầu, “Bánh Gạo Nhỏ nhà chúng ta là ngoan nhất.”

Mặc dù đối với Bánh Gạo Nhỏ, Cà Ri tuyệt đối không thể xem như là động vật nhỏ.

Bánh Gạo Nhỏ vừa mới tỉnh nên lúc đi thang máy từ gara ô tô lên thẳng cửa nhà Sở Chiêu Dương, cậu bé vẫn có chút mơ mơ màng màng, đi cũng không vững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận