Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Rõ ràng câu nói của thím Dư và Cố Niệm có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Thím Dư thấy Cố Niệm tay không trở về, nghi ngờ hỏi: “Cô không đem theo hành lý sao?”

Lúc này, Cố Niệm mới hiểu ý của thím Dư, áy náy nói: “Tôi quay về thành phố B, cũng sẽ không đi nữa. Nhưng tạm thời vẫn không thể về đây ở được.”

Thấy vẻ mặt thất vọng của thím Dư, Cố Niệm liền giải thích: “Tôi vừa mới gặp lại ba tôi, vì vậy vẫn sống cùng với ba mẹ. Bánh Gạo Nhỏ cũng chỉ vừa mới gặp lại ông ngoại thôi.”

Thím Dư nghe xong, chậm rãi gật đầu: “Cũng đúng.”

Sau đó liền hướng ánh mắt nhìn vào gương mặt của Bánh Gạo Nhỏ.

“Đây là cậu chủ nhỏ à?” Cho dù không đứng bên cạnh Cố Niệm, chỉ cần nhìn gương mặt của Bánh Gạo Nhỏ, thím Dư cũng có thể nhận ra.


Bánh Gạo Nhỏ ngẩng đầu, tò mò nhìn thím Dư.

Cố Niệm liền nói: “Đây là bà Dư.”

“Cháu chào bà Dư.” Bánh Gạo Nhỏ ngoan ngoãn nói.

“Ngoan. Ngoan lắm!” Thím Dư từ lâu đã nghe Sở Chiêu Dương nhắc đến tên và tuổi của Bánh Gạo Nhỏ.

Ngày mà cả gia đình Cố Niệm quay về thành phố B, tối đó Sở Chiêu Dương quay về liền vui mừng kéo thím Dư lại nói chuyện cả tối. Trước giờ, thím Dư không hề biết, một người con trai lãnh đạm kiệm lợi như anh lại có một ngày nói chuyện nhiều như thế. Chính xác là nói từ lúc trời tối đến khi trời sáng, giữa chừng, thím Dư còn rót nước cho Sở Chiêu Dương rất nhiều lần.

Sở Chiêu Dương nói về Cố Niệm, nói về cuộc sống của cô ở nước M, nói chuyện Cố Niệm còn sinh cho anh một cậu con trai tên là Sở Cẩn Du, biệt danh là Bánh Gạo Nhỏ.

Thím Dư cảm thấy có lẽ cả đời này bà cũng không thể quên được gương mặt sáng bừng của Sở Chiêu Dương lúc nói chuyện khi đó.

Nhắc đến Cố Niệm, gương mặt anh luôn nở nụ cười dịu dàng. Nói đến chuyện Cố Niệm sinh cho anh một cậu con trai, trong giọng điệu anh tràn đầy tự hào, Cố Niệm chính là niềm tự hào của anh. Khi đó, anh vui giống như một đứa trẻ, hết sức vui mừng, khua chân múa tay. Anh rất cần một người có thể khiến anh bộc lộ niềm vui mừng trong lòng mình, để chia sẻ tâm trạng kích động, phấn khởi của mình. Không khí trầm lặng trong ba năm qua đều đã tan biến hết.

Vì thế cho dù vẫn chưa nhìn thấy Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ thì thím Dư cũng đã rất quen thuộc với hai người họ rồi. Nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ, bà cũng không thấy kinh ngạc mà chỉ thấy vui mừng.

Đối với những chuyện đã qua, thím Dư cũng không có gì muốn hỏi, bà chỉ vui mừng vì cuối cùng Cố Niệm cũng dẫn theo con trai quay về.

Sau này cô kết hôn với Sở Chiêu Dương, quay về đây sống thì càng tốt.


“Gâu!”

Đột nhiên một tiếng sủa vang dội vang lên, mọi người đồng loạt nhìn qua đó liền thấy Cà Ri đang chạy từ trên cầu thang xuống. Nhưng ở trên lầu, nó vẫn nghe thấy tiếng của Cố Niệm.

“Gâu! Gâu gâu! Gâu!” Cà Ri vừa quẫy đuôi, vừa xông tới chỗ Cố Niệm. Cà Ri là một chú chó to, bất ngờ xông đến như vậy nên lực rất mạnh. Cố Niệm ôm lấy nó. Ở trong lòng Cố Niệm, Cà Ri cũng không ngoan ngoãn, nó kích động liên tục vẫy đuôi, lắc lắc cái mông đầy đặn, không ngừng nhảy nhót trong lòng cô. Nó liên tục liếm lên mặt cô, còn phát ra những tiếng “ư ử” giống như đang làm nũng.

“Cà Ri ngoan! Cà Ri ngoan!” Cố Niệm không ngờ đã ba năm trôi qua rồi Ca ri vẫn còn có thể nhớ được cô.

Cố Niệm bị Cà Ri làm cho cảm động, cô ôm lấy Cà rì và hôn nó mấy cái: “Tao về rồi.”

“Gâu! Gâu gâu!” Cà Ri vẫy đuôi sủa.

Cà Ri nhảy nhót rất lâu, sau đó ngã “uỳnh” một cái xuống đất, bốn chân chổng lên trời đạp đạp vài cái, rồi lại nghiêng đầu nhìn Cố Niệm.

Ý là bảo cô xoa bụng nó.


Cái lưng cọ cọ không ngừng uốn éo trên mặt đất.

Trên da bụng của Cà Ri không có lông, trắng mịn, nhìn vô cùng mỏng manh. Người ta nói, khi một con chó rất tin tưởng một người thì mới để lộ phần bụng yếu đuối nhất cho người đó thấy. Cố Niệm tươi cười, thỏa mãn mong muốn của Cà Ri.

Bánh Gạo Nhỏ ở bên cạnh chớp chớp mắt, tò mò nhìn. Lúc này Cà Ri cũng nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ. Hai đôi mắt tròn to đen lay láy nhìn thẳng vào nhau.

Cà Ri ngừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn cậu bé, rồi lại nhìn Cố Niệm, nghiêng nhiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

“Cà Ri, đây là cậu chủ nhỏ của mày.” Cố Niệm xoa bụng Cà Ri, “Đây là con trai của tao và Chiêu Dương đó.”

Cà Ri kêu “grừ grừ” một tiếng, lật người, tò mò nhìn Bánh Gạo Nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận