Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nhưng rồi Cố Niệm lại nghĩ đến Cố Lập Thành, cho dù là đưa ra quyết định gì cô cũng phải nói với ông trước, lúc đó cô mới kìm lòng được.

“Cách bài trí của mỗi căn phòng đều không có gì thay đổi. Tất cả đồ đạc đều vẫn còn. Ba năm trước em bài trí thế nào, cho dù là tiện tay bài trí anh cũng không động vào.” Sở Chiêu Dương nói.

Như vậy có thể giả vờ là em chưa từng rời đi.

“Ba mẹ, ba mẹ ở đâu thế?” Giọng nói của Bánh Gạo Nhỏ từ bên ngoài truyền đến.

Sở Chiêu Dương trợn trừng mắt. Sao cái thằng nhóc này lúc nào cũng phá đám vậy chứ!

Biểu cảm của anh bị Cố Niệm nhìn thấy.

“Anh đừng có không ưa thằng bé như thế chứ.”

“Ai bảo nó luôn xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện chứ.” Sở Chiêu Dương sầm mặt, nghĩ đến sau này không thể thoát khỏi cái bóng đèn nhỏ này, lập tức trở nên không vui.

Giọng nói của Bánh Gạo Nhỏ càng ngày càng rõ, Cố Niệm đẩy Sở Chiêu Dương ra. Cô vừa mới ngồi xuống bên cạnh anh thì Bánh Gạo Nhỏ xuất hiện ở cửa, thò đầu vào bên trong nhìn quanh.


Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, thập thò như kẻ trộm làm cái gì?”

Bánh Gạo Nhỏ bĩu môi, đi vào trong.

“Đây là nhà ba, cũng chính là nhà con, ở trong nhà mình cứ thoải mái, đừng lộ ra bộ dạng lấm la lấm lét như vậy.” Sở Chiêu Dương nói.

Có lẽ Bánh Gạo Nhỏ chỉ hành động trong vô thức. Cậu bé vẫn còn nhỏ, không chú ý được nhiều như vậy. Nhưng Sở Chiêu Dương vẫn muốn dạy bảo cậu bé. Phải quang minh lỗi lạc từ bé, đừng bày ra bộ dạng tiểu nhân lén lút. Lúc nhỏ nếu như không dạy bảo uốn nắn, lớn lên thực sự sẽ trở thành thói quen thì đã muộn.

“Cũng là nhà của con sao?” Bánh Gạo Nhỏ ngạc nhiên hỏi, chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Sở Chiêu Dương.

“Đương nhiên rồi.” Sở Chiêu Dương kéo cậu bé lại gần mình, “Chuyện này còn có gì để nghi ngờ chứ? Chúng ta là người một nhà. Đây đương nhiên cũng là nhà của con và mẹ.”

“Vâng. Chúng ta là người một nhà!” Bánh Gạo Nhỏ gật đầu lia lịa.

Sở Chiêu Dương đứng dậy: “Ba dẫn con đi xem phòng của con.”

“Còn có phòng của con á?” Bánh Gạo Nhỏ cực kì kinh ngạc và vui mừng.

Cậu bé chưa từng đến đây ở mà ba đã chuẩn bị xong xuôi phòng cho cậu bé rồi. Quả nhiên, mặc dù ngoài miệng ba thường nói ghét bỏ cậu bé nhưng trong lòng vẫn rất yêu cậu bé. Suy cho cùng, cậu bé chính là người ai gặp cũng yêu mến mà!

“Sớm muộn gì hai mẹ con cũng sẽ quay về đây ở.” Sở Chiêu Dương đứng dậy, “Cho nên ba đã chuẩn bị trước cho con. Đi nào, đi xem phòng của con.”

Bánh Gạo Nhỏ phấn khích không đợi được liền tung tăng chạy ra ngoài.

Cà Ri nghe thấy tiếng reo hò của cậu bé, lập tức chạy tới, vẫy vẫy cái đuôi, chạy vòng tròn quanh cậu bé.

Sở Chiêu Dương dắt tay Cố Niệm, đi đằng sau từ tốn nói: “Con chạy nhanh như thế, biết phòng con ở đâu rồi hả?”


Bánh Gạo Nhỏ lập tức dừng lại, nhìn Sở Chiêu Dương: “Ba, phòng Bánh Gạo Nhỏ ở đâu?”

“Phòng thứ 3, bên tay trái.” Sở Chiêu Dương chỉ về phía đằng xa.

Bánh Gạo Nhỏ vừa mới chạy chậm lại, lại lập tức tăng tốc. Ngón tay mũm mĩm giơ lên chỉ huy, rất có khí thể gọi: “Cà Ri, chúng ta xông lên!”

“Gâu!”

Một người một chó, đoán chừng là cậu bé đang tưởng tượng mình là một tướng quân oai phong lẫm liệt cùng một chú sư tử, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chạy đi. Chỉ tiếc là chạy đến cửa phòng, vì chiều cao không đủ, ngón tay ngắn ngủn của Bánh Gạo Nhỏ không với tới tay cầm, đành phải ngoan ngoãn chờ Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đến.

Sở Chiêu Dương mở cửa cho cậu bé. Phía trước Bánh Gạo Nhỏ trở nên rộng rãi sáng sủa, nhìn thấy bài trí trong căn phòng, cả người cậu bé ngây ra, “Wow” một tiếng.

Cậu bé tròn mắt ngạc nhiên.

Căn phòng rất rộng, không nhỏ hơn phòng ngủ chính bao nhiêu. Ở chính giữa căn phòng bày một cái giường lớn hình tròn, trên dát giường gỗ cực thấp đặt một cái đệm bằng chất liệu thượng hạng, vừa vặn với chiều cao của Bánh Gạo Nhỏ, để cậu bé không cần tốn sức mới có thể trèo lên giường, cho dù buổi tối đi ngủ vô tổ chức lăn xuống đất cũng sẽ không bị đau. Hơn nữa, trên sàn nhà còn trải thảm vừa dày vừa mềm. Thảm được làm bằng lông cừu Kashmir mượt mà, giẫm lên rất thoải mái.

Điều khiến Bánh Gạo Nhỏ hưng phấn nhất là chiếc giường lớn hình tròn lại là giường liền cầu trượt. Leo lên cầu thang cạnh cầu trượt, có hai đường trượt, một đường thông với mặt đất, đường còn lại thông thằng lên giường. Bánh Gạo Nhỏ đã không thể đợi được, lập tức trèo lên cầu thang.

Khi Sở Chiêu Dương tìm người thiết kế, vì sự an toàn của Bánh Gạo Nhỏ nên làm cầu thang không cao, lại rất vững chắc, hai bên có hàng rào bảo vệ và tay vịn.


Bánh Gạo Nhỏ giẫm bịch bịch leo lên trên, trượt một mạch xuống giường, rơi “phịch” một tiếng, bật nảy rất cao trên giường.

Cà Ri đứng nhìn vô cùng thèm muốn, khéo léo nhảy lên cầu trượt, theo đường trượt bay nhào lên trên giường. Một người một chó lại bắt đầu chơi đùa ầm ĩ.

“Được rồi, được rồi, con có muốn xem tiếp không nào?” Thấy Bánh Gạo Nhỏ và Cà Ri đùa nghịch quá mức, Cố Niệm lên tiếng.

“Có. Có chứ.” Bánh Gạo Nhỏ ậm ừ bò dậy. Lúc này cậu bé mới để ý đầu còn lại của cầu trượt có một ngôi nhà nhỏ trên cây.

Thân cây được làm mô phỏng bằng gỗ thật giống như cầu trượt, đến cành cây cũng có. Cành cây trên thân cây nối liền với cầu trượt, có thể trực tiếp đi từ cầu trượt sang. Trên thân cây có dựng một ngôi nhà nhỏ chỉ đủ cho Bánh Gạo Nhỏ chui vào trong chơi. Trên cành cây treo một cái thang dây. Thân cây không cao, cho dù Bánh Gạo Nhỏ giữa chừng bị rơi xuống cũng sẽ không bị thương.

Sở Chiêu Dương thực sự đã suy nghĩ kỹ càng mọi phương diện.

Trong căn phòng mà bà cố chuẩn bị cho Bánh Gạo Nhỏ đều là phim hoạt hình và đồ chơi mà cậu bé thích. Còn ở đây, Sở Chiêu Dương lại có thể khiến Bánh Gạo Nhỏ vận động.

Bánh Gạo Nhỏ lập tức yêu thích căn phòng, chạy đến chỗ Cố Niệm nói: “Mẹ, tối nay chúng ta có thể ngủ lại đây không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận