Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Suy cho cùng chỉ là người mới học đàn 3 năm. Dựa vào cái gì có thể khiến cho ban giám khảo kích động khen ngợi cô ta như vậy!

Bời vì cô ta có một người thầy giỏi là Chu Tự Chương sao?

Một vị giám khảo nói: “Từ kỹ thuật của cô Cố, quả thực có thể nhìn ra thời gian cô Cố học đàn không lâu. Nhưng kỹ thuật có thể nâng cao qua sự luyện tập từng ngày, nhưng cảm xúc của bài diễn tấu thì không thể học được. Khi cô Cố diễn tấu, tình cảm truyền vào trong tiếng nhạc, khiến cho giai điệu truyền tải vô cùng chuẩn xác, khiến mọi người không kìm được mà cảm động theo. Nhạc khúc là vật chết, nhưng con người là thực thể sống. Một nhạc khúc có thể giống như một vật sống, khiến khán thính giả lạc vào trong đó, dẫn đến sự đồng cảm thì phải xem khả năng nắm bắt tình cảm của nhạc công và khả năng diễn giải âm nhạc. Kỹ thuật có tốt thế nào đi chăng nữa, nhưng nhạc khúc biểu diện giống như vật chết, không có chút tình cảm nào, thì chỉ là nốt nhạc cứng nhắc của máy móc mà thôi, không thể gọi là một nhạc công giỏi. Một nhạc công xuất sắc, phải chú ý đến cả kỹ thuật và tình cảm. Kỹ thuật có thể rèn luyện, truyền đạt tình cảm thì phải dựa vào thiên phú.”

Hiệu trưởng đưa tay về phía Chu Tự Chương: “Chẳng trách tiên sinh nhận cô Cố làm học trò. Ánh mắt chọn học trò của Chu tiên sinh quả nhiên cực kỳ tốt.”

“Mọi người đừng khen em ấy nữa. Em ấy không theo đuổi con đường này, chỉ theo tôi học âm nhạc vì ham vui thôi.” Chu Tự Chương cười khổ lắc đầu, “Tôi cũng không muốn em ấy lãng phí thiên phú, vì vậy cho dù em ấy không muốn nổi danh trong ngành này, tôi cũng dạy em ấy, chỉ cần em ấy có thể diễn tấu âm nhạc thật tốt.”

“Tiên sinh thật độ lượng.” Hiệu trưởng kính phục nói.

Có lẽ đây chính là khác biệt giữa bậc thầy và nhạc công bình thường.


“Có lẽ do vấn đề tuổi tác, bây giờ tôi dạy học trò không cần yêu cầu bọn họ nhất định phải đạt được thành tựu nào đó, chỉ cần bọn họ có thể giữ được bản tâm, giữ tiếng nhạc của bọn họ không thay đổi, đừng biến thành một cái máy âm nhạc chỉ biết dẫn tấu theo bản nhạc là được.”

Dương Thụy Tuyết ở một bên, sắc mặt nóng rát. Cô ta cảm thấy giám khảo và Chu Tự Chương đang nói tới cô ta. Vì muốn thể hiện kỹ thuật của mình mà cố ý chọn một bản nhạc có độ khó cao, kết quả biểu diễn hỏng. Cố Niệm lại chọn một bản nhạc mọi người đều biết. Kỹ thuật của cô cũng không xuất chúng, nhưng rất chắc.

Dương Thụy Tuyết xoay người đi vào trong hậu trường, vừa vặn nhìn thấy Ôn Tịnh Nhã đã thay trang phục biểu diễn thành quần áo thường ngày, đứng ở đằng xa nhìn cô ta, mỉa mai nhướn mày giống như đang cười nhạo. Sau đó ánh mắt liếc nhìn cái túi của Dương Thụy Tuyết.

Dương Thụy Tuyết căng thẳng, hít sâu một hơi, đi đến trước túi của mình, lấy ra lọ thuốc lúc trước Ôn Tịnh Nhã đã đưa. Cô ta nắm chặt tay, đi đến phòng trà đã được chuẩn bị. Trong phòng có chuẩn bị nước cam, trà xanh, hồng trà, nước táo tàu, nước khoáng. Khi Dương Thụy Tuyết đến, người phục vụ đang chuẩn bị mọi thứ. Cô ta nhìn những cốc nước giống hệt nhau, có chút không chắc chắn.

Cô ta nghe thấy phục vụ nói chuyện với nhau, “ Vừa rồi thầy Dương đặc biệt dặn dò, phải phục vụ thật tốt Chu tiên sinh và cô Cố.”

“Hai người họ muốn uống gì?”

“Chu tiên sinh muốn uống trà xanh, cô Cố muốn uống nước táo tàu.”

“Vậy những giáo viên khác thì sao?”

Điều khiến Dương Thụy Tuyết cảm thấy cực kỳ may mắn là những giáo viên khác có người muốn trà xanh, có người muốn hồng trà, còn có người chỉ cần nước khoáng.

Nhưng không có ai muốn uống nước táo tàu giống Cố Niệm.

Dương Thụy Tuyết hít sâu, đè nén cảm giác trong lòng xuống, giả bộ đi qua, ngại ngùng nói với nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, tôi có thể rót chút nước uống không?”

“Xin mời.” Nhân viên phục vụ lập tức nói.


Dương Thụy Tuyết liền cầm bình nước táo tàu, mở nắp bình ra, rót một chút ra cốc giấy dùng một lần, thấy nhân viên phục vụ đang quay lưng với cô ta rót đồ uống, không chú ý đến bên này, nhanh chóng đổ bột thuốc trong lọ vào trong cốc nước táo tàu, khuấy đều.

Đợi nhân viên phục vụ quay người lại, Dương Thụy Tuyết dù bận vẫn ung dung đặt bình nước táo về chỗ cũ, cầm cốc giấy lên uống.

Nhân viên phục vụ lấy một cốc giấy khác, rót đầy nước táo tàu vào cốc, rồi bày đồ uống lên khay, cùng đồng nghiệp bê ra ngoài.

Dương Thụy Tuyết lại cầm bình nước táo tàu đã bị bỏ thuốc, mở nắp ra, giả bộ như không cầm chắc. Bình nước táo tàu lập tức rơi xuống đất, nước bên trong chảy hết ra ngoài không chừa giọt nào.

Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn, Dương Thụy Tuyết áy náy nói: “Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tôi lỡ tay.”

“Không sao, cô yên tâm đi. Lát nữa tôi quay lại sẽ dọn dẹp.” Nhân viên phục vụ nói.

“Không cần. Không cần. Đây đều là lỗi của tôi.” Dương Thụy Tuyết nhặt bình trên đất lên, “Tôi đi vứt.”

Nói xong, liền xoay người đi luôn.


Hai nhân viên phục vụ đều đang bê đồ uống nên cũng không ngăn cản cô ta.

Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Dương Thụy Tuyết vứt cái bình đi, liền đến lối vào hậu trưởng dẫn lên sân khấu, trốn ở chỗ tối, thấy nhân viên phục vụ thực sự đã đặt cốc nước táo tàu trước mặt Cố Niệm, cô ta mới yên tâm một nửa. Sau đó, thần kinh vẫn luôn căng thẳng đợi Cố Niệm uống cốc nước đó.

Đợi rất lâu, chính vào lúc Dương Thụy Tuyết thậm chí muốn xông lên giục thì Cố Niệm cũng bê cốc nước lên, uống từng ngụm nhỏ.

Dương Thụy Tuyết nhíu mày, uống thêm một chút nữa đi.

Cố Niệm mím môi, lại uống thêm một ngụm, uống vài lần, cuối cùng cũng uống hết cốc nước.

Ánh mắt Dương Thụy Tuyết tràn đầy ác ý, đợi Cố Niệm xấu mặt trước mặt mọi người.

Cố Niệm cảm thấy trong người hơi khó chịu. Vừa nãy uống nước táo, kết quả càng uống càng khát, nước táo chua lạnh buốt đi xuống bụng, cơ thể càng trở nên khô nóng. Miệng lưỡi cô khô khốc, cô liếm môi, trong miệng vô cùng nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận