Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Ký giả tại đó vốn không phải tất cả đều là người lâu năm trong nghề, còn có người vừa mới vào nghề không lâu, theo sư phụ đến đây để trải nghiệm. Những ký giả lâu năm nghe thấy câu này của Sở Chiêu Dương thì vẫn rất điềm tĩnh, nhưng người mới thì sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi, trở nên khẩn trương hơn.

Sở Chiêu Dương thoáng nhìn thấy một người trong số họ, trong tay vẫn đang cầm điện thoại, liền nháy mắt với người của bộ tộc: “Điện thoại.”

Tốc độ của người trong tộc bộ cực nhanh, trước khi ký giả đó kịp phản ứng lại đã có người của tộc bộ lướt qua, nhanh như chớp từ trong điện thoại tìm ra tin nhắn nặc danh đó, đưa cho Sở Chiêu Dương xem.

Sở Chiêu Dương nhìn lướt qua, lúc đưa mắt nhìn về mấy ký giả ở đó, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng.

“Hừm.” Sở Chiêu Dương ném trả chiếc điện thoại cho ký giả rồi quay sang hỏi người của bộ tộc, “Số điện thoại cậu đã nhớ chưa?”

“Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay.” Người của tộc bộ nói xong liền lập tức đi xử lý.

“Đưa hết bọn họ ra ngoài, đừng để họ đến gần trường học.” Sở Chiêu Dương cười lạnh.

Lần này, bất luận đám ký giả phản kháng thế nào cũng vô dụng, tất cả đều bị người của tộc bộ lôi đi.

Ngoài trường học cũng bị người của tộc bộ phong tỏa chặt chẽ, không ai có thể ra vào.


Đám ký giả bị lôi ra ngoài hết, ở đó ngoài Sở Chiêu Dương, Cố Niệm và Chu Tự Chương ra thì chỉ còn lại Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết.

Lúc này, Sở Hà từ chỗ Mục Lam Thục đã lấy cốc giấy từng đựng nước táo ép lúc nãy đến.

Mục Lam Thục và cậu nhóc vẫn đang ở trong lễ đường. Chuyện này không thích hợp để cậu nhóc nhìn thấy.

Ôn Tịnh Nhã cười gượng hai tiếng: “Vậy chúng tôi không làm phiền các người xử lý công việc nữa.”

Nói xong, liền muốn rời đi. Nhưng chưa kịp xoay người, đường lui đã bị người của tộc bộ ngăn lại.

“Các người làm gì vậy?” Sắc mặt Ôn Tịnh Nhã thay đổi.

Dương Thụy Tuyết có cảm giác bất an, khóe môi không kìm được run lên, lén lút lui về sau, định để lại một mình Ôn Tịnh Nhã mà bỏ trốn. Vừa rồi người của tộc bộ cũng chỉ ngăn Ôn Tịnh Nhã lại, chứ không hề ngăn cô. Ai ngờ cô vừa mới cử động, liền có người của tộc bộ tiến tới, ngăn cô lại, chặn đường lui của cô.

Thi Hoằng Trạch đã đem một chút nước táo ép còn lại trong cốc giấy đi kiểm tra, lúc trở về anh nói với Sở Chiêu Dương: “Trong cốc quả nhiên có vấn đề.”

Sở Chiêu Dương gật gật đầu, thấy hai người này lại ở cùng nhau, cũng không cần hỏi là ai làm nữa.

Không ai có thể thoát khỏi trách nhiệm.

“Trông chừng hai người này cho kỹ đã.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng.

“Các người dựa vào đâu mà bắt tôi?” Ôn Tịnh Nhã hét lên, “Có liên quan gì tới tôi chứ.”

“Sẽ không bắt cô đâu, yên tâm.” Sở Chiêu Dương khinh thường nhìn cô, giống như nhìn một con kiến, cô vốn không đáng để anh bận tâm, “Chỉ là đưa cô về nhà thôi.”

Ôn Tịnh Nhã không nhịn được run lên.

Ba mẹ cô đã không thích cô, Sở Chiêu Dương còn cho người đưa cô về, biết cô làm những gì, chắc họ đoạn tuyệt quan hệ với cô mất. Ôn Tịnh Nhã cắn chặt răng, bây giờ điều cô có thể làm chính là cắn chặt răng không hé lời nào.

Cô không biết gì cả!


“Tôi không hiểu, trong chuyện này rốt cuộc có hiểu lầm gì?” Ôn Tịnh Nhã mạnh miệng, quyết không thừa nhận, “Tôi chẳng qua chỉ vì quen biết Cố Niệm, thấy cô ấy không ở bên trong nên ra ngoài tìm thử, mong cô ấy có thể giới thiệu cho tôi làm quen với chú Chu thôi mà. Tuy chú Chu là bậc thầy violon, nhưng tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ chú ấy, dù cho chỉ giao lưu vài câu, đối với tôi cũng sẽ giúp ích được rất nhiều. Hơn nữa cho dù không thể học theo chú Chu, cũng muốn được gặp mặt, xem thử có thể nhờ chú Chu bái được danh sư hay không.”

Thi Hoằng Trạch thật sự rất bái phục Ôn Tịnh Nhã, trong thời gian ngắn như vậy cô ta lại có thể nghĩ ra lý do này, hơn nữa còn rất hợp tình hợp lý nữa.

Dương Thụy Tuyết ở bên cạnh thấy Ôn Tịnh Nhã tìm được đường giải vây cho mình, hoàn toàn không để đến cô thì không khỏi sốt ruột, vội vã gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thế.”

Dương Thụy Tuyết liền dựa theo lý do của Ôn Tịnh Nhã nói: “Tôi học violon nên đặc biệt qua đây muốn nhờ chú Chu chỉ giáo vài câu.”

Sở Chiêu Dương lười nghe hai người họ phí lời nhiều như vậy, giải thích có hợp lý hơn nữa cũng vô dụng.

“Đưa đi.”

Dương Thụy Tuyết không ngờ rằng Sở Chiêu Dương lại vốn không nghe bất kỳ lý do nào.

Cô bị người của tộc bộ bắt đi, lôi ra ngoài.

Dương Thụy Tuyết sốt ruột nói: “Các người làm như vậy, chú Cố có biết không?”

Cố Niệm cười lạnh: “Cô hợp tác với Ôn Tịnh Nhã bỏ thuốc hãm hại tôi, ba tôi có biết không?”

Một người là con gái ruột của ông, một người là con gái của đồng nghiệp vốn chẳng có bao nhiêu tình cảm, chỉ là chăm sóc về mặt đạo nghĩa mà thôi. Hơn nữa, người làm sai còn là Dương Thụy Tuyết, Cố Lập Thành sẽ đứng về phía ai, vừa nhìn là biết.


“Không phải chúng tôi làm, cô có chứng cứ gì chứ?” Dương Thụy Tuyết vội hét lên.

“Không cần chứng cứ.” Sở Chiêu Dương nói, “Tôi nói là cô, thì chính là cô.”

“Cảnh sát làm việc đều cần phải có chứng cứ! Anh dựa vào cái gì chứ!” Dương Thụy Tuyết vừa nghe anh nói không có chứng cứ, trong lòng liền không kìm được thở phào một hơi.

Lúc này, một người của tộc bộ đưa hai nhân viên phục vụ đến. Một người chính là người đã dụ Cố Niệm và Chu Tự Chương đến phòng nghỉ ngơi. Người còn lại chính là người đã có mặt khi Dương Thụy Tuyết làm đổ bình nước táo ép.

Dương Thụy Tuyết vừa nhìn thấy hai người này, không đợi hai người họ nói gì, bản thân đã chột dạ. Đột nhiên chỉ vào cổ áo dính vết son của Chu Tự Chương, lớn tiếng: “Sở Chiêu Dương, anh nhìn cổ áo của chú ấy! Bên trên có vết son môi, sao lại dính trên đó, anh có từng nghĩ đến không? Anh có phát hiện vết son trên cổ áo của chú ấy không?”

Ôn Tịnh Nhã mắng thầm một tiếng đồ ngu, ả Dương Thụy Tuyết này sao lại không chịu được kích thích vậy chứ. Nói như vậy chẳng phải đã thừa nhận là đã làm sao?

Cũng không cần Sở Chiêu Dương bắt đầu điều tra nữa.

Đúng là đồ ngu!

Sớm biết thế, đã không tìm cô ta hợp tác, ngược lại còn liên lụy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận