Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Vừa rồi, âm thanh điện thoại của Sở Chiêu Dương được mở to nhất, không phải tất cả ký giả đều có thể nghe thấy, nhưng một số người đứng bên trên vẫn có thể nghe rất rõ những lời của Sở lão gia tử. Còn những người ở phía sau cũng thông qua đồng nghiệp bên phía Sở Thiên biết được tiến triển mới nhất.

Người của tộc bộ mà trước đó Sở Chiêu Dương gọi lúc này cũng đã đến, bảo vệ Chu Tự Chương rời khỏi. Ở đây chỉ còn lại Biên Đạo Nhân, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm.

“Cô có cần về nghỉ ngơi một chút không?” Biên Đạo Nhân hỏi.

Cố Niệm lắc đầu: “Không cần, dù gì cũng chỉ ở trong văn phòng, nếu họ vui lòng đợi ở đây, vậy thì cứ để họ đợi.”

Sở Chiêu Dương không yên tâm nên để mấy người của tộc bộ ở lại đây trông chừng đám ký giả này, không cho họ có cơ hội đến gần Cố Niệm.

Anh đưa Cố Niệm vào phòng làm việc rồi mới rời đi.

Trước khi đi, Cố Niệm đã hẹn với anh buổi tối sẽ trở về nhà, đích thân xin lỗi và cảm ơn ông bà.

Sau khi Sở Chiêu Dương rời đi, Biên Đạo Nhân liền cho người đi điều tra rốt ruột mấy tấm ảnh của Cố Niệm là do ai tung ra ngoài. Đối phương không tung qua internet, mà trực tiếp gửi mấy tấm ảnh này đến truyền thông E. Chính là công ty truyền thông vừa nãy cứ một mực dồn ép Cố Niệm và Chu Tự Chương, khiến Chu Tự Chương tức giận nói sau này sẽ không nhận bất kỳ buổi phỏng vấn nào của truyền thông E nữa. Biên Đạo Nhân trực tiếp hack máy tính của gã ký giả ban nãy. Trong máy tính của hắn tìm được nhật ký nói chuyện, còn có một folder ảnh do đối phương gửi. Qua nhật ký nói chuyện của hai người, hacker lại tìm được nguồn gốc, tra ra địa chỉ IP đăng nhập của đối phương. Biên Đạo Nhân liền lập tức báo với Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương lập tức phái người của tộc bộ đến, anh cũng đích thân đến đó.


Cố Niệm có chút bất đắc dĩ, vừa mới tách ra chẳng bao lâu, giờ anh lại quay lại nữa rồi.

“Hôm nay anh không cần làm việc à?” Cố Niệm thấy người đàn ông vừa mới gặp mặt lại đứng trước mặt cô, có chút buồn cười.

“Em quan trọng hơn.” Sở Chiêu Dương kéo tay cô, cúi đầu nói, “Không tìm thấy kẻ sau lưng hãm hại em, anh không có tâm trí làm việc.”

Đồng nghiệp trong văn phòng thám tử người thì che mặt, người thì quay đầu, còn có người ngẩng đầu lên nhìn trời.

Vị Sở đại thiếu này, phát cẩu lương phát sang tận công ty người khác, có phải quá đáng quá rồi không!

Hacker nhanh chóng qua địa chỉ IP, xác định vị trí của đối phương, Sở Chiêu Dương và Biên Đạo Nhân liền đưa người của tộc bộ xuất phát, Cố Niệm cũng đi theo. Bọn họ đến một khu biệt thự ở ngoại thành, hacker tra lại một lần nữa rồi chỉ vào một trong số các biệt thự: “Là căn này, không sai.”

Sở Chiêu Dương bước đến nhấn chuông.

Nhưng không có ai đáp lại.

Sở Chiêu Dương lùi về sau, ngẩng đầu đánh giá căn biệt thự này một chút rồi nói với người của tộc bộ: “Phá cửa!”

Cửa lớn của biệt thự này không thể dễ dàng phá được. Người của tộc bộ lập tức tiến đến, đem một quả bom mini to bằng bàn tay cài lên cửa, sau đó đưa tất cả mọi người lùi về sau.

10 giây sau, một tiếng nổ vang lên, người của tộc bộ liền lập tức đá văng cửa ra, tiên phong vào kiểm tra bên trong một chút rồi mới ra hiệu không có vấn đề gì với bên ngoài.

Những người của tộc bộ còn lại tiến lên, sau đó Sở Chiêu Dương và Cố Niệm mới theo sau cùng.

Trong biệt thự đã không còn gì cả.


“Hình như đối phương không thường sống ở đây, có vẻ như chỉ xem đây là khách sạn thì phải.” Biên Đạo Nhân quan sát bốn phía.

Cố Niệm sờ xuống bàn trà: “Đối phương chắc vừa rời khỏi chưa lâu.”

“Hắn biết chúng ta sẽ đến sao?” Hacker nhíu mày hỏi.

“Có lẽ lúc cậu hack máy tính của hắn, hắn đã phát hiện ra.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh phân tích, “Hắn rất thận trọng.”

“Không biết có để lại dấu vân tay không?” Cố Niệm đánh giá xung quanh một lượt.

“Tôi cho người thu thập đã.” Biên Đạo Nhân nói, “Nhưng bên phía cảnh sát chỉ có dấu vân tay của những kẻ từng phạm tội, nếu đối phương chưa từng phạm tội thì chúng ta cũng không đối chiếu được. Kẻ âm thầm giở trò sau lưng như vậy chưa chắc đã từng phạm tội.”

“Thu thập trước rồi tính.” Sở Chiêu Dương nói.

Biên Đạo Nhân cho người thu thập dấu vân tay, Cố Niệm tiếp tục xem xét xung quanh. Nhưng đối phương đúng là đã dọn dẹp rất sạch sẽ.

Cô dừng lại trước một gian phòng cửa đóng chặt. Cô thử xoay chốt cửa, cửa liền nhẹ nhàng mở ra. Nhìn thấy bên trong căn phòng, cô kinh sợ đến mức không biết nên phản ứng thế nào.


“Sao vậy?” Sở Chiêu Dương bước đến, thấy dáng vẻ Cố Niệm ngây ngốc đứng trước cửa, sắc mặt không được tốt lắm.

Cố Niệm lắc đầu một cách máy móc, nhìn thấy Sở Chiêu Dương, tâm trạng bối rối khi nhìn thấy khung cảnh trong phòng cũng giảm bớt.

Cô giống như tìm thấy chỗ dựa, lập tức nắm lấy cổ tay Sở Chiêu Dương.

“Sao lại thế này?” Sở Chiêu Dương lập tức giữ lấy bàn tay cô rồi lau đi lớp mồ hôi lạnh trong đó.

“Bên trong... ” Cố Niệm thất thần chỉ vào trong căn phòng, Sở Chiêu Dương nhìn theo hướng tay Cố Niệm chỉ. Anh cũng kinh ngạc.

Bức tường bên trong dán đầy ảnh của Cố Niệm.

Tất cả đều là chụp lén.

Biểu cảm trên mặt Sở Chiêu Dương không đổi, sự khẩn trương của Cố Niệm cũng nhờ đó được giảm bớt không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận