Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Em đứng đợi bên ngoài, để anh vào xem.” Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm.

Tay anh vẫn bị Cố Niệm giữ chặt: “Em đi với anh.”

Cô cũng muốn xem rốt cuộc đã chụp bao nhiêu.

Xét cho cùng, hành vi này thật sự quá biến thái.

Do chưa chuẩn bị tâm lý trước khi nhìn thấy mấy cái này nên cô đã bị đả kích không nhỏ, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều. Cộng thêm có Sở Chiêu Dương bên cạnh, Cố Niệm cũng không sợ nữa.

Sở Chiêu Dương gật đầu, nắm chặt tay Cố Niệm cùng bước vào phòng.

Khắp một bức tường đối diện với cửa đều dán đầy ảnh của Cố Niệm.


Cố Niệm từ xe của Sở Chiêu Dương bước xuống, vào công ty.

Cố Niệm đưa con trai đến công viên giải trí.

Cố Niệm cùng đồng nghiệp đến quán ăn gần công ty ăn trưa.

Cố Niệm ở cùng với Mục Lam Thục, khung cảnh bên ngoài trường học, lúc đang đến xem buổi biểu diễn của Dương Thụy Tuyết.

Cố Niệm bước ra từ công ty, đang lên xe của Sở Chiêu Dương.

Cố Niệm và Mục Lam Thục đưa cậu nhóc đến cửa hàng ăn pizza.

Ngoài Cố Niệm, số lần lọt vào ống kính của Sở Chiêu Dương là nhiều nhất, kế đến là cậu nhóc và Mục Lam Thục. Cố Lập Thành cũng có nhưng số lần không nhiều, không biết có phải do đối phương e ngại thân phận cục trưởng cục cảnh sát của Cố Lập Thành không.

Sở Chiêu Dương xem hết tất cả ảnh dán trên tường, nếu chỉ là không vừa mắt Cố Niệm nên vu oan hãm hại thì sẽ không làm ra những chuyện biến thái như thế.

Sở Chiêu Dương gỡ từng tấm ảnh xuống. Cố Niệm tỉ mỉ xem xét từng bức, muốn tìm chút manh mối trong đó.

Sở Chiêu Dương sắp xếp các bức ảnh theo thứ tự rồi nói với Cố Niệm: “Đối phương đã luôn âm thầm theo dõi em, chụp lén hết tất cả nhất cử nhất động của em, có lẽ không chỉ muốn hãm hại em đơn giản như thế.”

Bây giờ, đối phương có bao nhiêu người cũng chưa biết.

Cố Niệm nhìn một chồng ảnh dày cộp, nghĩ đến việc cả mảng tưởng đều là ảnh của mình, cô liền nổi da gà.


Cô cũng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Nếu đối phương chỉ nhằm vào em thì tốt, em chỉ sợ họ còn ra tay với cả Bánh Gạo Nhỏ.” Cố Niệm lo lắng nhíu mày.

Ảnh có cậu nhóc quả thật quá nhiều, đối phương biết cậu nhóc là nhược điểm của cô.

Nếu đối phương thật sự điên cuồng, nói không chừng sẽ ra tay với cậu nhóc.

“Trước khi tìm ra đối phương, anh sẽ cho người của tộc bộ đến bảo vệ mẹ con em. Em đừng chê nhiều người bất tiện, an toàn là quan trọng nhất.”

Về mặt này, Cố Niệm vốn không phản đối. Chuyện liên quan đến cậu nhóc, cô tuyệt đối không ngại phiền phức.

Hai người ra ngoài, Sở Chiêu Dương liền giao những bức ảnh cho Biên Đạo Nhân.

Chỉ thông qua ảnh chụp rất khó tra được gì, nhưng cũng không phải không có cách.

Biên Đạo Nhân nhìn mấy bức ảnh: “Có thể thông qua góc chụp của ống kính để xác định vị trí chụp, rồi điều tra từ vị trí này xem có thể tìm thấy nhân chứng không, hoặc nếu may mắn không chừng có thể bị camera trên đường quay được. Chắc sẽ cần nhiều thời gian một chút.”


“Tôi hiểu.” Sở Chiêu Dương gật đầu, lập tức thông báo cho người của tộc bộ.

Từ hôm nay phải bảo vệ Cố Niệm, Mục Lam Thục và cả cậu nhóc thật tốt. Từ một số ít những bức ảnh có xuất hiện Cố Lập Thành cho thấy, đối phương cũng rất e ngại Cố Lập Thành. Hơn nữa Cố Lập Thành ở Cục cảnh sát, đối phương cũng rất khó ra tay.

“Để người của tộc bộ bảo vệ mẹ con em, cũng có thể sẵn tiện chú ý một chút xem xung quanh có nhân vật khả nghi nào không.”

Biên Đạo Nhân cầm xấp ảnh, trở về đội trinh thám scan hết vào máy tính rồi sau đó trả lại số ảnh đó cho Sở Chiêu Dương để cùng điều tra.

Người của tộc bộ đều bảo vệ âm thầm từ xa, tránh làm cho đối phương cảnh giác, như vậy sẽ dễ dàng bắt được những kẻ khả nghi.

Cố Niệm kể hết chuyện này cho Cố Lập Thành và Mục Lam Thục biết, Mục Lam Thục sau khi nghe xong, liền giật mình hoảng sợ, sắc mặt cũng thay đổi.

“Mục tiêu của đối phương là con sao? Vậy thì những ngày này con đừng đi làm nữa. Lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận