Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Kiểm tra xong chưa?” Giọng nói của Sở Chiêu Dương đầy vẻ mỉa mai.

Ngôn Sơ Vi sầm mặt lại lùi về sau nửa bước, mắt chuyển từ mặt Sở Chiêu Dương sang mặt Cố Niệm, ánh mắt tràn đầy ác ý.

Cố Niệm chau mày, không muốn tranh cãi với Ngôn Sơ Vi, cô liền nói: “Bánh Gạo Nhỏ đâu?”

“Haha.” Ngôn Sơ Vi cười lạnh rồi nói với người hai người mang súng bên cạnh: “Dẫn bọn chúng vào.”

Hai người đó bắt Sở Chiêu Dương và Cố Niệm để hai tay lên sau gáy, đi sau lưng chĩa súng vào đầu hai người, đưa hai người vào trong nhà xưởng.

Thang máy trong nhà xưởng đã sớm không còn hoạt động, bên trong chỉ còn lại những mảnh vụn đổ nát, bàn làm việc thiếu mất một góc, lò sưởi bị gỉ sét, ngoài ra chẳng còn gì khác. Những thứ còn nguyên vẹn thì đều đã bị bán để lấy tiền. Trên sàn là những vũng nước bẩn, bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Cố Niệm có chút lo lắng cho Sở Chiêu Dương, lúc nhỏ khi anh bị bắt cóc cũng từng bị nhốt ở trong môi trường giống thế này. Cô sợ Sở Chiêu Dương sẽ không chịu nổi nếu lại bước vào môi trường như vậy nên muốn đi xem thử. Nhưng sau đầu có súng chĩa vào, Cố Niệm không thể hành động khinh xuất.


Ngôn Sơ Vi sao có thể không nhìn ra nỗi lo lắng của Cố Niệm?

Nhìn Cố Niệm rõ ràng rất lo lắng nhưng lại không dám nhìn nhiều, Ngôn Sơ Vi đắc ý: “Lo lắng cho Sở Chiêu Dương? Lo lắng cho anh ấy nhưng không dám hành động, xem ra tình yêu của mày dành cho Sở Chiêu Dương cũng chẳng nhiều mấy!”

“Anh không sao.” Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm, “Đừng lo lắng. Chuyện lúc trước anh đã khắc phục được rồi.”

Cố Niệm không nghe thấy điều gì bất thường từ trong giọng nói của Sở Chiêu Dương nên cũng yên tâm một chút.

Ngôn Sơ Vi căm ghét, Cố Niệm tham sống sợ chết như vậy, Sở Chiêu Dương lại không nổi giận mà còn an ủi cô ta!

Ngôn Sơ Vi chăm chú nhìn Cố Niệm, chân đạp lên vài viên đá khiến mắt cá chân bị trẹo, rồi ngã về phía sau. Cô ta lập tức giơ tay đẩy Cố Niệm một cái, lợi dụng lực này để bản thân đứng vững khiến cho Cố Niệm ngã nhào.

“Niệm Niệm!” Sở Chiêu Dương không quan tâm súng sau đầu, vội nắm lấy cánh tay Cố Niệm kéo cô trở lại.

“Không sao chứ?”

Lúc giọng nói anh vang lên, người đàn ông sau lưng lấy cán súng đánh lên lưng anh: “Tao đã cho mày cử động chưa hả?”

Sở Chiêu Dương không nói lời nào, im lặng đỡ đòn này, ôm chặt lấy Cố Niệm trong lòng mình.

“Em không sao.” Cố Niệm vội giơ tay sờ lên sau lưng anh, nhưng bị Sở Chiêu Dương ngăn cản.

“Anh không sao.” Sở Chiêu Dương thấp giọng.


Tiếng đập mạnh vào xương cốt như vậy, sao lại không đau chứ!

Hai người cách nhau rất gần, dù ở trong bóng tối nhưng Sở Chiêu Dương vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt sáng rực của cô tràn đầy sự lo lắng.

“Anh từng hứa sẽ bảo vệ tốt cho em, không để em bị thương.”

“Vậy thì anh cũng phải tự bảo vệ mình.”

Lúc nãy chỉ mới bắt đầu, anh đã bảo vệ cô như vậy, một lát nữa nếu nguy hiểm hơn, anh sẽ đặt bản thân mình ở đâu?

“Tách ra!” Ngôn Sơ Vi gằn giọng.

Sở Chiêu Dương không hề chống cự lại Ngôn Sơ Vi, liền tách khỏi Cố Niệm.

Anh nắm lấy tay cô không nỡ buông ra. Sau đó từng ngón tay từ từ buông ra.

Người đàn ông phía sau Sở Chiêu Dương lại đánh lên lưng anh một cái: “Đừng có giở trò!”


Trong lòng Cố Niệm cũng bị chấn động theo, mỗi lần đối phương đánh anh đều giống như đánh vào trong lòng cô.

Nhưng cô biết lúc này cô không thể nói gì cả. Lúc trước từng làm cảnh sát, cô rất hiểu những loại người này. Nếu nói nhiều có thể sẽ khiến bọn chúng đánh nhiều hơn, cho đến khi mình im miệng mới thôi.

“Được rồi!” Ngôn Sơ Vi lên tiếng cản người đó lại. “Mau đem bọn chúng vào, đừng lãng phí thời gian!”

Đến lúc này, cô ta vẫn không nỡ để Sở Chiêu Dương bị thương. Nhưng một lát nữa rơi vào tay Ngôn Luật, tình cảnh của Sở Chiêu Dương thế nào, cô ta không thể nói một tiếng là xong.

Đối phương cuối cùng cũng dừng lại, không ra tay đánh Sở Chiêu Dương nữa, nhưng vẫn chĩa súng vào phía sau hai người bọn họ.

Lần này Ngôn Sơ Vi đi ở phía trước, từ thang bộ đi lên tầng bốn – tầng cao nhất của nhà xưởng.

Lúc bước vào, Cố Niệm ngay lập tức tìm kiếm Bánh Gạo Nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận