Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Lúc cô ngẩng đầu, con ngươi bỗng nhiên co rút lại. Sở Chiêu Dương cũng nhìn thấy, Cố Niệm cảm giác được rõ ràng cơn giận của anh, tất cả đều phát tán ra ngoài. Bánh Gạo Nhỏ đang bị treo trên một sợi dây phía trên cao. Đầu của Bánh Gạo Nhỏ gục xuống, mất đi toàn bộ ý thức, như một con rối không có ai lên dây cót, bị treo ở giữa không trung.

Không biết là sống hay đã chết?

Trong lòng của Cố Niệm bị nắm chặt, giống như sắp bị bóp vỡ. Cô nhịn không được thê lương kêu to: “Bánh Gạo Nhỏ! Bánh Gạo Nhỏ!”

Đôi mắt Cố Niệm nhìn chằm chằm Bánh Gạo Nhỏ, nước mắt rơi xuống.

“Bánh Gạo Nhỏ, mẹ tới rồi, ba mẹ tới rồi đây, Bánh Gạo Nhỏ!” Cố Niệm hét lớn.

Sở Chiêu Dương chú ý tới Ngôn Luật ở trong phòng, hắn ta ngồi ở trên xe lăn, ung dung nhìn bọn họ.

“Hai người yên tâm, nó không chết, chỉ là mệt quá mà ngủ mất thôi.” Ngôn Luật nói.


Là ngủ hay là bị ngất đi?

Cậu nhóc đang hôn mê nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của mẹ càng ngày càng rõ ràng.

Là mẹ tới sao, không phải là... bé đang nằm mơ đây chứ?

Hay là bé đã chết rồi nhỉ? Là linh hồn của bé trôi dạt đến chỗ của mẹ sao.

Cố Niệm không ngừng gọi, Bánh Gạo Nhỏ muốn kêu lên: “Mẹ, con ở chỗ này nè.”

Nhưng lại không phát ra tiếng được!

Bé cảm thấy hình như mình đứng ở trong hư không, không phân rõ được giọng nói của mẹ là từ đâu truyền tới. Bé muốn kêu to để cho mẹ nghe thấy, để cho mẹ biết bé ở chỗ này, để cho mẹ có thể tìm được bé. Nhưng hết lần này tới lần khác, lại không phát ra tiếng được, Bánh Gạo Nhỏ cực kỳ sốt ruột.

“Ha ha, xem ra là nó bị ngất đi rồi.” Ngôn Luật nở nụ cười tràn đầy ác ý, “Đừng lo lắng, tôi đánh thức nó giúp hai người.”

Dứt lời, lập tức giơ tay lên, giật giật ngón tay. Sau đó có ngay một người đàn ông kéo một cái ống nước đi đến, nối với vòi nước ở trên tường. Hắn cầm ống nước nhắm ngay vào Bánh Gạo Nhỏ, một tên khác đứng ở bên cạnh van nước.

Ngôn Luật lại một lần nữa giật giật ngón tay, người đứng ở bên cạnh van nước lập tức mở vòi nước ở mức tối đa. Xung lực của nước cực mạnh lập tức hóa thành cột nước, từ ống nước đi lên rồi phun ra ngoài. Người đàn ông giơ ống nước kia không có một chút đồng cảm với Bánh Gạo Nhỏ, hoàn toàn không vì đối phương là một đứa trẻ mà có chút không đành lòng nào. Ngược lại, hắn ta thậm chí còn có một loại khoái cảm, ức hiếp một đứa trẻ yếu ớt không còn chút sức đánh trả chút nào như thế, dáng vẻ của đứa bé làm cho hắn ta vô cùng sung sướng.

Cột nước vừa to vừa nhanh trực tiếp phun vào bụng của Bánh Gạo Nhỏ, trên người của cậu bé toàn là vết thương do bị Ngôn Sơ Vi đánh mà thành, lại bị dòng nước vừa nhanh vừa nặng đánh vào, lập tức đau đến mức phải tỉnh lại.

Ánh mắt của bé còn chưa mở ra nhưng ý thức đã khôi phục lại. Lúc hôn mê, ngược lại là lúc thoải mái nhất. Bây giờ ý thức tỉnh táo, cơn đau toàn thân ập đến, Bánh Gạo Nhỏ căn bản không thể chịu nổi được sự đau đơn này. Trên bụng bị dòng nước đánh vào, vết thương lại càng nặng thêm, làm cho bé đau đến mức chảy ra nước mắt. Nhưng bởi vì không mở mắt, người kia lại cho là bé chưa tỉnh nên trực tiếp nhắm cột nước vào ngay mặt đứa bé.


Cậu nhóc cũng không dám mở mắt nữa, gắt gao nhắm chặt hai mắt ho ra tiếng.

“Dừng tay!” Lúc người ở đó mở cột nước, Cố Niệm lập tức hét lên muốn xông về phía trước, lại bị người ta giữ lại.

“Mày dừng tay lại! Dừng tay lại đi!” Bình thường cô chưa từng nỡ đánh cậu nhóc một cái, bây giờ lại bị hành hạ đến không còn hình dáng gì nữa.

“Ngôn Luật, mày không phải người nữa rồi! Nó vẫn còn là một đứa trẻ, mày nhắm về phía người lớn bọn tao là được rồi! Tại sao lại muốn ra tay với nó?” Cố Niệm khóc kêu to, “Dừng tay! Dừng tay lại! Mày mau bảo hắn dừng tay lại đi!”

Lúc cậu nhóc ho khan, Cố Niệm lập tức kêu to: “Bánh Gạo Nhỏ! Bánh Gạo Nhỏ!”

“Khụ... Khụ!” Là... mẹ sao?

Bánh Gạo Nhỏ muốn gọi mẹ, lại bị cột nước đánh cho không thể mở miệng được. Cậu bé bị sặc nước kịch liệt, mũi, cổ họng đều bị đau, lỗ tai cũng đang rất đau, giống như có cái gì đó đang đánh thẳng vào màng nhĩ vậy.

“Dừng.” Cuối cùng Ngôn Luật cũng nói.


Cột nước từ từ nhỏ xuống, tên kia ném ống nước xuống, nước còn sót lại ở trong ống chảy xuống đất.

“Bánh Gạo Nhỏ!” Cố Niệm kêu lên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc, “Mẹ tới rồi, ba mẹ tới rồi đây, Bánh Gạo Nhỏ!”

“Khụ... mẹ... khụ... mẹ...” Cậu nhóc khó khăn kêu lên.

Giọng nói rất nhỏ, căn bản là không nghe rõ được, khàn khàn như là một thanh sắt gỉ, đâu còn là giọng nói non nớt ngọt ngào ban đầu nữa?

“Mẹ đây con! Bánh Gạo Nhỏ, mẹ ở đây!” Cố Niệm nói.

Cậu nhóc khó khăn mở mí mắt sưng húp lên, cho dù cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể lộ ra một chút khe nhỏ, thấy được người phía dưới.

“Mẹ ơi...” Bánh Gạo Nhỏ nhìn thấy ba mẹ đều đứng ở phía dưới, mẹ khóc rất nhiều, viền mắt của ba cũng vô cũng đỏ, cậu bé lập tức khóc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận