Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cậu nhóc thiếu một cái răng cửa, khi nói chuyện sẽ hở ra. Hơn nữa, cậu nhóc vẫn còn chưa quen nên thường quên mất mình đã mất một cái răng cửa, mỗi lần nhếch miệng, lộ ra ngay một lỗ hổng, thật sự là vừa khó coi vừa khôi hài. Nhưng lúc nào bé cũng quên, bao giờ cười xong, mới nhớ đến là phải che miệng lại, đôi mắt quay tròn, vô cùng xấu hổ.

Trẻ con phải đến gần sáu tuổi mới bắt đầu thay răng, răng cửa của cậu nhóc còn lâu mới mọc ra cái mới. Hơn nữa bác sĩ nha khoa cũng nói, bởi vì thiếu một cái răng cửa nên trẻ con sẽ không nhịn được mà liếm lợi, lúc ăn cơm cũng sẽ bị ma sát vào chỗ đó. Vì vậy lợi sẽ càng dầy lên, đến lúc đó răng mới rất khó mọc ra, còn phải cắt một chút lợi đi.

Cậu nhóc soi gương, mày ủ mặt ê nói: “Mẹ ơi, trông xấu quá à!”

“Chờ con khỏe hơn, có thể há miệng ra thì sẽ cho con mang răng giả trước nha.” Cố Niệm nói.

Có thể phòng ngừa cậu nhóc liếm lợi, lại còn không cản trở việc nhai nuốt, vừa đẹp mắt, chờ đến lúc cậu nhóc mọc răng thì không mang răng giả nữa. Răng giả không cố định, tương lai có thể lấy xuống. Cậu nhóc nghe thấy thế, lúc này mới yên tâm.

Lúc xế chiều, nhóm người Tề Thừa Chi dẫn theo mấy đứa nhóc đến thăm Bánh Gạo Nhỏ. Nhìn thấy Bánh Gạo Nhỏ bị thương nặng như vậy, mấy người Tống Vũ đều đã làm mẹ, lúc này lập tức đỏ vành mắt đau lòng.

Tề Hữu Tuyên và Yên Ninh Bạch đi đến bên giường, Tề Hữu Cẩn và Vệ Mộc Triệt không ngừng muốn bò lên giường, Tề Hữu Tuyên thật sự không nhìn được nữa, ôm cả hai đứa nhóc kia lên giường, lại dặn dò: “Cẩn Du bị thương, các con không được đụng vào em ấy, ngồi yên đây nghe chưa.”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, Tiểu Hữu Cẩn mở to mắt, nhìn Bánh Gạo Nhỏ, hỏi: “Anh đau?”

Vệ Mộc Triệt lập tức phiên dịch nói: “Hữu Cẩn hỏi, cậu có bị đau không?”

Bánh Gạo Nhỏ lập tức nói: “Không đau, anh đã được băng bó cẩn thận rồi, băng bó xong thì sẽ hết đau, những thứ này…”

Cậu nhóc dùng cánh tay không bị gãy, chỉ chỉ băng vải trên người: “Đều để bảo vệ anh, như là lá chắn đấy.”

Tiểu Hữu Cẩn nhìn Bánh Gạo Nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.

Quấn dầy như thế, hình như... có vẻ sẽ không bị đau nữa nhỉ?

Nhưng mà Tiểu Hữu Cẩn vẫn không dám thò tay ra, ngược lại còn dùng cả tay và chân bò đến bên cạnh Bánh Gạo Nhỏ, lắc lư đứng lên ở trên giường. Tề Hữu Tuyên cực kỳ căng thẳng, chỉ sợ Tiểu Hữu Cẩn đứng không vững, sẽ ngã lên người Bánh Gạo Nhỏ, cậu bé sẽ đau chết mất! Vì vậy vội vàng đi đến đỡ Tiểu Hữu Cẩn.

Tiểu Hữu Cẩn cười khanh khách, cúi đầu không ngừng thổi ở trên băng vải của Bánh Gạo Nhỏ: “Thổi phù phù sẽ không đau nữa.”

Bánh Gạo Nhỏ cũng cười khanh khách: “Cảm ơn Hữu Cẩn nha!”

Tề Hữu Tuyên cầm túi sách đặt ở trên ghế salon đến, từ bên trong móc ra máy chơi game, truyện tranh, bảng vẽ, sách tô màu, và rất nhiều đồ vật khác.

“Cẩn Du, những thứ này đều mang đến cho em. Em ở chỗ này cũng không sợ buồn nữa rồi.” Tề Hữu Tuyên nói.


Nghe ba nói, tay Cẩn Du bị thương, cho nên cậu không chỉ mang máy chơi game đến, con mang các loại sách truyện đến, một tay cũng có thể đọc sách nha. Chờ tay của Cẩn Du khỏi hẳn, thì có thể chơi trò chơi rồi.

Bánh Gạo Nhỏ nhìn từng món đồ chơi chất đầy giường bệnh, vô cùng vui vẻ.

Tề Hữu Tuyên lại cầm một hộp rút gỗ ra để lên trên giường: “Chúng ta tới chơi cái này đi.”

Cố Niệm thấy Bánh Gạo Nhỏ cho dù lúc cười lên kéo da mặt sẽ bị đau, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ngừng được. Mấy cậu nhóc vây quanh giường chơi đùa vui vẻ, không lúc nào ngừng hoan hô cười đùa ầm ĩ, cô không khỏi thở dài một hơi, nói với mấy người Tống Vũ: “Cám ơn các chị. Em còn lo lắng Bánh Gạo Nhỏ sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.”

“Cứ để cho bọn nhỏ chơi đùa với nhau nhiều một chút, mấy đứa nhỏ tụ tập với nhau, chơi đùa nhiều rồi, từ từ cũng có thể quên được bóng ma đó đi.” Tống Vũ nói, “Cũng may thằng bé bị bắt đi không lâu, rất nhanh đã được cứu về.”

Không giống tình huống của Sở Chiêu Dương trước kia.

“Bình thường Hữu Tuyên phải đi học, nhưng Hữu Cẩn thì lại không có việc gì làm, chị sẽ thường xuyên đưa nó đến đây.” Tống Vũ nói.

Tuy rằng như vậy sẽ quấy rầy đến Tống Vũ, nhưng Cố Niệm cũng sợ cậu nhóc chỉ có một mình thì sẽ suy nghĩ lung tung. Nó cũng sẽ không nói hết tất cả mọi chuyện trong lòng ra, nhất là sẽ không kể khổ, có thể để cho Tiểu Hữu Cẩn bên cạnh bé nhiều một chút cũng tốt.


“Em không biết cảm ơn chị thế nào, như vậy làm phiền các chị quá.” Cố Niệm cảm kích nói.

“Nói mấy cái này làm gì, em không cần khách khí như vậy đâu.” Tống Vũ lắc đầu cười nói.

Cố Niệm lập tức không nói mấy câu cảm ơn nữa, mấy người phụ nữ lại thay đổi chủ đè, không nói đến vụ bắt cóc nữa. Sở Chiêu Dương đang nói chuyện với nhóm người Tề Thừa Chi thì có điện thoại của Hà Hạo Nhiên gọi đến. Trong phòng bệnh toàn là âm thanh ồn ào của mấy đứa nhóc đang chơi trò chơi, Sở Chiêu Dương liền cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài phòng bệnh.

“Tổng tài, Ngôn Sơ Vi đã bị chuyển tới nhà tù nữ ở ngoại ô phía tây rồi.” Hà Hạo Nhiên nói.

“Chuẩn bị xong người chưa?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng hỏi.

“Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ.” Hà Hạo Nhiên nói, “Trong tù có năm người, thông qua bọn họ có thể tìm thêm mấy người nữa. Những người đó rất thích đánh người, còn có thể trút hết sự buồn chán khi sinh hoạt trong tù ra. Bên phía quản giáo cũng đã an bài xong, chỉ cần không cụt tay cụt chân, bọn họ sẽ không quan tâm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận