Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Trình Dĩ An!

Theo trong tài liệu mà thuộc hạ điều tra ra thì cô chỉ có 19 tuổi. Nhưng bây giờ lại ăn mặc như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi. Cái váy bó sát kia thật ra cũng không hở hang, nhưng lại như tầng da thịt thứ hai vậy, dán thật chặt ở trên người của cô, lộ rõ tất cả đường cong ra. Điều này đối với Nam Cảnh Hành vốn quá rõ. Ngày đó cô mặc quần áo rộng thùng thình nên nhìn qua nhỏ hơn một chút so với 19 tuổi. Chỉ có anh mới dò ra bảo vật bên dưới lớp quần áo rộng thùng thình kia. Nhưng bây giờ cô mặc loại quần áo này, làm cho tất cả mọi người thấy được.

Cô ngồi ở đó, hơi nghiêng người về phía người đàn ông bên cạnh, độ cong của cổ ưu nhã như thiên nga. Cô trang điểm rất đậm, mắt đen môi đỏ mọng, một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng mang theo sự phong tình và khôn khéo, không nhìn ra được sự hoảng loạn và bất lực ngày ấy nữa. Ngày ấy không phải là cô đã hao hết tâm tư để thoát khỏi hố lửa mà cậu cô tạo ra sao? Tại sao bây giờ lại chủ động nhảy vào cái chỗ long xà hỗn tạp này, ôm ấp yêu thương, quyến rũ câu dẫn người đàn ông khác chứ? Không đi câu dẫn anh, lại đi câu dẫn loại người không phù hợp như vậy sao?

Nam Cảnh Hành nhìn người đàn ông kia, khóe miệng nhếch lên. Thì ra là cậu ấm của công ty điện ảnh và truyền hình văn hóa “Lộ Phong”, Tưởng Lộ Hiếu.

“Lộ Phong” là một công ty điện ảnh và truyền hình không lớn không nhỏ, những năm gần đây dựa vào việc khai phá phim IP(*), mà nổi lên một chút tiếng gió.

(*) Phim IP: IP là từ viết tiếng Anh viết tắt “Intellectual Property”, có nghĩa là sở hữu trí tuệ. Thị trường phim IP chủ yếu xoay quanh các phim được chuyển thể từ các tác phẩm văn học có bản quyền và có lượng fan ủng hộ rất lớn.


Khi thấy Tưởng Lộ Hiếu nâng ly rượu lên, nhưng ánh mắt lại không thành thật liếc xuống dưới, nhìn đường cong mượt mà của Trình Dĩ An, ánh mắt của Nam Cảnh Hành lại càng tà mị hơn. Anh bước tới, đi đến bên cạnh Tưởng Lộ Hiếu. Tưởng Lộ Hiếu đang chuyên tâm nhìn thân thể của Trình Dĩ An nên không chú ý tới. Nhưng Trình Dĩ An lại nhìn thấy ngay lập tức.

Khi cô nhìn thấy Nam Cảnh Hành, nụ cười kiều mị trên mặt thoáng cứng đờ, sắc mặt trở nên tái nhợt mà ngay cả nét trang điểm đậm trên mặt cũng không giấu được.

Tại sao anh lại ở chỗ này?

Vốn tưởng rằng người mà có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại, lại đang xuất hiện ngay trước mặt mình, ngay lúc mình đang nghèo túng nhất, khó chịu nhất. Ánh đèn bên trong quầy bar biến đổi nhấp nháy trên mặt anh, từ trong con ngươi đen nhánh của anh cô như thấy được sự trào phúng.

Trình Dĩ An lúng túng cúi đầu, lập tức lại thấy cái váy giá rẻ trên người mình vừa mỏng manh, vừa bó sát, cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, lúc này cô như đang trần truồng, không mặc quần áo vậy.

Tưởng Lộ Hiếu đang chuẩn bị đưa tay về phía Trình Dĩ An, bỗng nhiên cảm giác được áp lực vô hình ở phía sau. Anh ta khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy dáng người cao ngất kia, bỗng chốc kinh ngạc.

“Nam Thiếu!” Tưởng Lộ Hiếu lập tức đứng dậy, không kiềm chế được kích động trên mặt. Anh ta biết đây là quán bar của Nam Cảnh Hành, cho nên bình thường rất thích đến chỗ này ngồi một chút. Ngoại trừ việc quán bar này quả thật không tệ, và còn có thể gặp được nhiều phụ nữ có chất lượng khá cao ra, cũng là bởi vì muốn thử vận may không biết lúc nào, có thể gặp được Nam Cảnh Hành và đám bạn thân kia của anh. Không chừng ngày nào đó có vận khí tốt có thể gặp được, cho dù chỉ là chào hỏi thì cũng coi như đã có nói chuyện với nhau.

Nam Cảnh Hành lạnh nhạt gật đầu, giễu cợt nhìn Trình Dĩ An: “Quấy rầy hai người à?”

Trình Dĩ An lập tức đứng lên, trước mắt một mảnh tối đen, lung lay sắp ngã. Cô vội vàng bám vào quầy bar, không để ý thể lực còn chưa phục hồi, liền nhanh chóng nói: “Tôi không quấy rầy hai vị nữa.”


Lúc sắp rời xa đám người kia, bỗng nhiên đụng phải một người.

“Dĩ An, em không sao chứ?”

Trình Dĩ An lảo đảo lắc lư, được người kia đỡ lấy, lắc lắc đầu, cuối cùng thấy rõ người trước mắt: “Chị Viên.”

“Uống say à?” Chị Viên hỏi, “Không phải đã nói với em rồi sao? Em câu khách hàng mua rượu, nhưng mà đứng để mình uống say, bị thua thiệt thì làm sao bây giờ hả?”

Trình Dĩ An lắc đầu nói: “Em không uống nhiều đâu, do bị choáng váng đầu nên có chút khó chịu.”

“Vậy em mau về đi. Bình rượu đỏ mà tối nay mở ra cũng có thể trích phần trăm.” Chị Viên nói.

Trình Dĩ An gật đầu: “Vậy em đi trước đây.”


“Em như vậy không sao chứ? Hay chị đưa em về nhé?” Chị Viên nói.

Lúc này, có người phục vụ đến tìm chị Viên.

Thấy cô quả thật rất bận, Trình Dĩ An nói: “Không cần đâu, tự em đi về được.”

Vị trí của quán bar ở chỗ phồn hoa, ra cửa chính là đường cái rộng lớn cùng với rất nhiều người qua lại, gần đó còn có mấy trung tâm mua sắm khổng lồ, cũng không sợ gặp phải người xấu trên đường.

Chị Viên đành phải gật đầu nói: “Có việc gì thì gọi ngay cho chị nhé.” Nói xong, liền vội vã rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận