Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Ông ta béo thành như vậy mà chạy cũng không chậm chút nào.

“Cảm ơn ——”

“Vốn tưởng rằng lần trước đã đổ oan cho cô, trong lòng còn có chút áy náy, không nghĩ tới cô lại đắm mình trong trụy lạc như vậy.” Giọng nói Nam Cảnh Hành tràn đầy giễu cợt vang lên ở trên đỉnh đầu, “Lần trước từ chối là vì đối phương lớn tuổi, không đẹp trai? Hay là thiếu tiền?”

Trình Dĩ An không dám ngẩng đầu, nắm chặt hai tay, hai vai không kiềm chế được mà run rẩy. Thì ra anh thật sự nghĩ cô như vậy. Trong mắt anh, cô chính là một người phụ nữ không biết tự trọng như thế. Quên đi, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.

Nước mắt mà cô cố nín nhịn vẫn dính vào lông mi. Cô cũng không dám chớp mắt, sợ rằng nước mắt sẽ rơi xuống. Cô không thể để cho Nam Cảnh Hành nhìn thấy. Cô đã thảm hại như vậy rồi, không thể lại để cho anh chế giễu nữa.

“Tôi thích làm gì thì cũng không liên quan tới anh.” Trình Dĩ An lạnh lùng nói. “Lần này cám ơn anh. Nếu lần sau Nam Thiếu có gặp lại cái người chỉ biết chìm đắm trong trụy lạc là tôi đây thì coi như không quen biết đi. Miễn phải nói chuyện với tôi, đứng chung một chỗ cũng làm bẩn thanh danh của anh.”


Nói xong, Trình Dĩ An xoay người rời đi.

Nam Cảnh Hành lại lập tức nắm cổ tay cô từ phía sau. Anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Người ngồi với cô vừa nãy chính là cậu ấm của một công ty điện ảnh và truyền hình, có lẽ cô đã hỏi được thân phận của anh ta thông qua cuộc trò chuyện rồi. Đáng tiếc là anh ta đã có vị hôn thê, đi đến đây chỉ để vui đùa một chút mà thôi. Tình một đêm thì không cần phải nói, mấy ngôi sao trên mạng thì một tháng cũng đổi mấy người. Nếu như chỉ muốn kiếm một chỗ tốt, thì cô cũng đã tìm nhầm người rồi.” Giọng nói Nam Cảnh Hành mang theo giễu cợt, “Ba anh ta quản lý anh ta rất nghiêm khắc, trong tay anh ta cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có ngôi sao trên mạng mới chịu theo anh ta, cũng chỉ để nổi tiếng thôi. Lẽ nào cô cũng muốn nổi tiếng à?”

Trình Dĩ An chợt cứng đờ, cho dù đã quyết định cách anh thật xa, nhưng bây giờ nghe anh nói những lời này, trái tim vẫn đau đớn như bị kim đâm.

Cô cũng không quay đầu lại: “Cái này cũng không phiền anh phải phí tâm, buông ra!”

Nam Cảnh Hành mím môi, rõ ràng nên buông ra nhưng lại không buông ra, ngược lại càng nắm càng chặt.

“Anh buông ra!” Trình Dĩ An nóng nảy, đã thảm hại như vậy, vì sao anh lại càng không chịu buông cô ra chứ? Cô lập tức liều mạng vùng tay ra, cũng không quan tâm mái tóc nhếch nhác rối bời hiện tại và chiếc váy ngắn bó sát không hợp với thân thể cô. Áo sơ mi và váy ngắn cũng không giấu được đôi chân trắng nõn non mềm của cô, động tác của cô càng lớn thì lộ ra càng nhiều, người đi đường đều nhìn lại.

Nam Cảnh Hành tức giận nên cũng không để ý tới bản thân rốt cuộc đã nghĩ thế nào, liền cầm tay kéo cô vào lòng. Trình Dĩ An lập tức đâm vào trong ngực của anh, bộ vest được may đo kĩ lưỡng ấn vào mặt có chút lạnh lẽo. Trên người anh, từ đầu đến chân, tất cả mọi thứ đều như đang nói sự khác biệt giữa hai người lớn đến nhường nào, anh là người đàn ông mà cô không thể chạm vào được.

Trong lòng vừa mệt mỏi vừa tức giận, Trình Dĩ An không ngừng giãy giụa: “Anh buông ra! Nam Thiếu, anh phong quang tễ nguyệt, cần gì phải quan tâm đến mấy chuyện bẩn thỉu của tôi, làm ô uế mắt của anh!”

“Không phải cô thiếu tiền sao? Tôi đứng chỗ này, tại sao cô lại không lên hả?” Nam Cảnh Hành buột miệng thốt ra lời nói vừa nóng vội vừa nặng nề, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.

Tại sao anh... lại nói ra những lời như vậy?


Trình Dĩ An cũng ngây ngẩn cả người, người đàn ông này coi cô là cái gì? Ở trong mắt anh, cô chính là một người vì tiền bán mình, có phải không? Anh vẫn chưa từng để mắt đến cô, cũng không cảm thấy cô sẽ là một người phụ nữ có tự tôn của mình!

Cuối cùng nước mắt của Trình Dĩ An cũng không khắc chế nổi mà chảy ra, chưa bao giờ cô ghét một người đàn ông như vậy. Có lẽ cũng là vì cảm thấy anh quá tốt, cho nên mới đáng ghét như vậy. Cô không có thời gian để ý đến suy nghĩ của mình, bây giờ cũng chỉ muốn nhanh chóng trốn đi, không muốn đối mặt với anh, không muốn bị anh khinh thường nữa. Nghĩ đến ánh mắt của anh, đôi mắt của cô, làn da của cô, trái tim của cô, đều đau như bị kim châm.

Nhưng Nam Cảnh Hành cũng chỉ dùng một tay, lại như khóa sắt nắm chặt cô, làm cô không thể thoát ra được.

Động tác của Trình Dĩ An khá lớn, lúc trước đầu vẫn luôn mơ mơ màng màng, trước mắt vẫn luôn mờ tối. Bây giờ kích động như thế này, bỗng nhiên lại không có chút khí lực nào, yếu ớt kêu một tiếng cuối cùng: “Buông ra!”

Nam Cảnh Hành phản ứng cực nhanh, theo tư thế cô ngã xuống, ôm ngang cô lên, xoay người lập tức đi đến chỗ xe của mình. Lập tức thấy Ngụy Chi Khiêm và Hàn Trác Lệ đang nhìn anh đầy chế nhạo.

Nam Cảnh Hành: “...”


Hai người đi đến, Ngụy Chi Khiêm nhướn mày nhìn người trong ngực Nam Cảnh Hành một chút. Nhìn không ra Tiểu Cảnh Hành lại thích thể loại này.

“Có muốn bọn tôi gọi điện thoại kêu Thi Hoằng Trạch đến xem một chút giúp cậu không?” Ngụy Chi Khiêm nhướn nhướn mày hỏi, đôi mắt vẫn tò mò quan sát Trình Dĩ An.

Nam Cảnh Hành ôm thân thể Trình Dĩ An vào trong ngực, không cho Ngụy Chi Khiêm xem.

Ngụy Chi Khiêm: “...”

Xì, keo kiệt.

“Bảo anh ta đến nhà của tôi đi.” Nam Cảnh Hành nói xong, lập tức ôm Trình Dĩ An lên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận