Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Chị đừng lo lắng.” Nam Cảnh Hành thản nhiên nói, “Không phải tìm chị để gây phiền toái đâu.”

“... Vậy Trình Dĩ An đã làm sai chuyện gì ạ?” Chị Viên liếm liếm môi, nhích lên trước một chút, chỉ ngồi ở một góc sô pha, vội vàng giải thích, “Cô ấy là một cô gái tốt, bản chất thành thật an phận, không bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn cả, cô ấy đã làm gì không tốt khiến Nam Thiếu không vừa lòng ạ? Có lẽ bản thân cô ấy cũng không biết, anh nói với tôi, lúc nào về tôi nhất định sẽ nhất định dỗ cô ấy thật tốt. Nhưng cô ấy nhất định không phải là cố ý.”

Thấy chị Viên còn chưa nghe nói là chuyện gì mà đã bảo vệ Trình Dĩ An, trong lời nói đều là sự tín nhiệm đối với nhân phẩm của Trình Dĩ An, Nam Cảnh Hành không khỏi nhíu mày.

Người như chị Viên đây, trà trộn ở trong hộp đêm đã lâu, dạng người gì mà chưa thấy qua chứ? Nam Cảnh Hành cho rằng, cô ấy sớm đã không kết giao bạn bè nữa rồi.

Vẻ mặt Nam Cảnh Hành nhu hòa hơn một chút, cười với chị Viên: “Chị đừng lo lắng, không phải là chuyện gì xấu đâu.”


Chị Viên sửng sốt, không phải là chuyện xấu sao? Vậy đó là cái gì?

Ngón trỏ trái của Nam Cảnh Hành gõ lên mu bàn tay phải, trầm ngâm một chút, nói: “Tôi quen cô ấy, vừa nãy cô ấy ngất xỉu ở cửa quán bar.”

“Cô ấy thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?” Chị Viên lập tức hỏi.

Sau đó lại có chút ngạc nhiên, Trình Dĩ An có quan hệ như thế nào với Nam Cảnh Hành vậy?

“Không sao, vừa mới để bác sĩ Thi xem qua, là do dinh dưỡng không đầy đủ nên bị đói ngất.” Nam Cảnh Hành rũ mắt xuống, “Tôi thấy sắc mặt của cô ấy cũng rất kém. Vừa rồi ở quán bar, tôi thấy cô ấy nói chuyện với cô. Các cô rất thân sao?”

Chị Viên rũ mắt xuống, nói: “Dĩ An đang ở đây sao?”

Nam Cảnh Hành gật đầu: “Vẫn đang hôn mê, bác sĩ Thi nói chờ cô ấy tỉnh lại là tốt rồi.”

“Tha lỗi cho sự mạo muội của tôi, không biết anh... có quan hệ như thế nào với Dĩ An vậy? Nếu như hai người có quan hệ rất tốt, tại sao Dĩ An lại đến tìm tôi mà lại không đến đây? Nếu như quan hệ của hai người chỉ là bình thường, chuyện của cô ấy, tôi cũng không thể tùy tiện nói cho anh được.” Chị Viên sợ Nam Cảnh Hành tức giận, cẩn thận nhìn anh.


Nam Cảnh Hành cũng không giận, ngược lại còn nở nụ cười, nghĩ đến hai mắt Trình Dĩ An đều đỏ cả lên, nhưng vẫn mang vẻ mặt quật cường cắn chặt răng không nói. Hai lần gặp mặt, tính tình của cô đều xấu như nhau.

“Tính cách của cô ấy quật cường bao nhiêu, cô thân với cô ấy, không phải không biết. Tôi có lòng giúp cô ấy, nhưng lòng tự trọng của cô ấy rất cao, cô ấy muốn giấu tôi, không muốn để cho tôi biết.” Nam Cảnh Hành giải thích.

Lý do này làm chị Viên tin tưởng, nhưng lại càng tò mò quan hệ của Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An. Lời này của Nam Cảnh Hành tại sao cũng có thể nếm ra được mùi vị thân thiết nhỉ? Nhưng Trình Dĩ An vẫn luôn một mình, bên người cũng không có dấu hiệu qua lại với người đàn ông nào, nếu không thì không thể gạt được ánh mắt của cô. Chẳng lẽ lại là Nam Cảnh Hành một bên tình nguyện hay sao? Trình Dĩ An rất đẹp, tính tình có chút quật cường không chịu thua, ở trong mắt một vài thiếu gia cũng là rất khác biệt, rất hấp dẫn người khác. Có thể hấp dẫn sự chú ý của Nam Cảnh Hành thì cũng không kỳ lạ. Chỉ là không biết Nam Cảnh Hành đối với Trình Dĩ An có mấy phần thật lòng, hay là chỉ muốn chơi đùa một chút, thể nghiệm chút mùi vị yêu đương với một cô gái nhỏ bình thường?

Mặc kệ là cái gì, chị Viên cũng không quản được. Chị thương xót Trình Dĩ An, cũng yêu thích cô ấy. Nhưng vẫn chưa tới mức để cô phí hết tâm tư, lại còn làm mất lòng ông chủ.

“Không biết anh có biết hay không, lúc Dĩ An lên sơ trung thì mất đi cha mẹ, được cậu cô ấy nuôi.”

“Tôi biết.” Nam Cảnh Hành gật đầu.


Chị cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường, càng không phải việc chị có thể can thiệp vào.

“Lúc trước cậu cô ấy tính để cô ấy...”

Chị Viên không nói rõ ràng lắm vì dù sao đó không phải là cái chuyện dễ nghe gì. Chị sợ nói ra sẽ bôi đen Trình Dĩ An, lại không biết rằng Nam Cảnh Hành đã sớm biết. Nam Cảnh Hành cũng không giải thích, chỉ gật đầu, để cho chị Viên tiếp tục.

“Cô ấy lập tức chuyến ra khỏi nhà. Vốn dĩ học phí và sinh hoạt phí đều được trừ ra từ trong di sản của cha mẹ cô ấy. Hơn nữa cô ấy làm công được một ít tiền, cũng đủ rồi. Nhưng mà sau khi cô ấy rời khỏi Hạ gia, cậu và mợ cô ấy cướp hết di sản của cha mẹ cô ấy, không để cho cô ấy chút nào, cũng không cho cô ấy phí sinh hoạt, ngay cả học phí sang năm cũng không cho. Số tiền đó vốn là tiền của Dĩ An, nhưng hai vợ chồng Hạ Kính Bắc không nói phải trái, đem di sản Lăng Thị của cha mẹ cô ấy trở thành của mình. Dĩ An muốn đòi lại, nhưng bây giờ cô ấy không có tiền, ngay cả luật sư cũng không mời nổi, làm sao có thể đòi lại di sản được? Không còn cách nào khác, cô ấy mới đến tìm tôi. Cô ấy là một cô gái tốt, không làm chuyện bán đứng bản thân mình. Trừ khi bất đắc dĩ, có mấy người cam tâm tình nguyện làm chuyện kia cơ chứ. Tôi suy nghĩ một chút, lập tức bố trí công việc bán rượu trong quán bar cho cô ấy.”

Nam Cảnh Hành nhướn mày, công việc Trình Dĩ An làm, cách gọi dễ nghe ở bên ngoài là quản lí kinh doanh tiêu thụ. Chính là lợi dụng ưu thế tướng mạo và vóc người của mình, hấp dẫn đàn ông ở trong quán bar đến bắt chuyện, mời cô uống rượu, tạo công trạng cho quán bar. Đương nhiên rượu càng đắt thì càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận