Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Dĩ An rất đẹp, dáng người cũng đẹp.” Chị Viên nói, “Chỉ cần ngồi ở quầy bar thì sẽ có người tự động đến gần mời cô ấy uống rượu. Phục vụ ở quầy bar cũng sẽ trông coi, không để cho người khác bỏ bất cứ thứ gì vào trong rượu. Đối với cô gái xinh đẹp, đàn ông luôn có lòng hư vinh, mời Dĩ An uống rượu cũng sẽ không mời đồ rẻ. Bởi vậy thành tích của Dĩ An cũng không tệ, có thể kiếm được không ít phần trăm được trích ra. Thành tích của cô ấy xuất sắc nhất ở trong quán bar. Tôi thật không ngờ cô ấy lại vì có thể nhanh chóng để dành được tiền, ngay cả ăn cũng không ăn. Làm gì phải gấp gáp như vậy, không thể đi từ từ được sao!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã đến đây một chuyến, tôi sẽ bảo Nhạc Hòe Ngô đưa cô trở về.” Nam Cảnh Hành nhàn nhạt nói.

Chị Viên vốn còn muốn nhìn Trình Dĩ An một chút, nhưng nhìn sắc mặt của Nam Cảnh Hành, cũng không dám nói ra, đành đi với Nhạc Hòe Ngô.

“Thiếu gia, cháo vẫn đang ninh ở trên bếp, chờ Trình tiểu thư tỉnh lại là có thể ăn.” Thím Dương có nhiều kinh nghiệm, ước chừng nửa đêm Trình Dĩ An sẽ tỉnh lại.

Nam Cảnh Hành gật đầu, lại nghe thím Dương nói đã dọn dẹp xong phòng khách.

“Nếu như cô ấy tỉnh lại, thím đi gọi tôi dậy.”

Nói xong, lập tức đi về phía phòng khách.


Thím Dương giật mình hỏi: “Cậu muốn ngủ ở phòng khách sao?”

Nam Cảnh Hành mỉm cười: “Tất nhiên.”

Anh chỉ căn phòng của mình: “Cô ấy ngủ ở đó, không cần di chuyển nữa.”

Thím Dương thầm nghĩ địa vị của vị Trình tiểu thư này ở trong lòng thiếu gia quả thật là không bình thường. Trước đây đừng nói là ngủ ở phòng của anh, bà còn chưa từng thấy anh mang phụ nữ trở về. Bỏ đi, thím Dương cũng không nói thêm nữa, buổi tối nhất định phải mở cửa phòng ngủ ra, không dám ngủ quá sâu, sợ không biết lúc nào Trình Dĩ An sẽ tỉnh.

***

Nửa đêm, Trình Dĩ An tỉnh lại, lphát hiện xung quanh đen như mực. Cô từ trên giường bật dậy, đây không phải là ký túc xá trong trường học của cô!

Từ sau khi rời khỏi Hạ gia, không phải Trình Dĩ An không có chỗ để về. Cô thấy rất may mắn vì bây giờ mình vẫn còn là một học sinh, có thể ở trong ký túc xá của trường học. Nhưng đây rõ ràng không phải là ký túc xá của cô. Giường quá lớn, quá mềm. Lúc mắt thích ứng được với bóng tối, có thể thấy rõ trang trí ở trong phòng, đồ dùng trong nhà có vẻ rất to lớn và đồ sộ, tràn đầy hơi thở nam tính.

Trình Dĩ An lại càng hoảng sợ, vội vàng xuống giường, cũng không tìm được giầy, lập tức để luôn chân trần. Nhưng động tác quá lớn lại khiến cô hơi choáng váng. Cô đứng vững, chân trần bước ra ngoài.

Đây là đâu vậy?

Trình Dĩ An hoảng hốt, khi đi tới cửa mới nhớ ra, trước lúc cô ngất xỉu, hình như nhìn thấy Nam Cảnh Hành.

“Cô Trình.” Thím Dương vẫn không dám ngủ sâu, nghe thấy âm thanh vội vàng chạy tới, đỡ lấy Trình Dĩ An. Trình Dĩ An đề phòng lui về phía sau, hất tay của thím Dương ra.

“Cô đừng sợ, tôi không phải là người xấu. Cô bị ngất xỉu, là cậu chủ đưa cô về.” Thím Dương giải thích.


“Là... Nam Cảnh Hành?” Trình Dĩ An hỏi.

“Đúng vậy.” Lúc này thím Dương mới cẩn thận nhìn Trình Dĩ An, phát hiện cô thật sự rất gầy, trách không được, bác sĩ Thi nói cô ấy là bị đói ngất.

Tuổi còn nhỏ, thật đáng thương!

Thím Dương kéo tay của cô: “Cô đừng sợ, tôi ninh cháo ở nhà bếp, đi ăn chút gì đó trước đi. Lúc trước cậu chủ có gọi bác sĩ đến xem qua cho cô, nói cô không sao, chỉ là do không ăn uống đầy đủ.”

“Không cần.” Biết đây là nhà của Nam Cảnh Hành, Trình Dĩ An liền muốn bỏ chạy.

“Làm phiền quá rồi, tôi phải đi.” Trình Dĩ An nói.

“Đã hơn nửa đêm rồi, một cô gái như cô có thể đi đâu chứ?” Thím Dương kéo Trình Dĩ An vào nhà bếp.

“Cô xem, cháo cũng đã là có sẵn rồi, nấu cho một mình cô đó.” Thím Dương đặt một bát cháo trước mặt Trình Dĩ An, vẻ mặt mong đợi nói, “Uống đi, chậm một chút, cẩn thận nóng.”


Đã bao nhiêu năm chưa gặp được trưởng bối hòa ái như vậy nhỉ? Trình Dĩ An cúi đầu, dùng cái thìa đảo mấy cái ở trong bát.

“Cháo đã được ninh rất lâu...” Thím Dương cười nói, “Đứa nhỏ ngoan, mau uống chút đi.”

“Cảm ơn...” Giọng nói Trình Dĩ An trở nên khàn khàn, múc một thìa, dưới câu nhắc nhở “Cẩn thận nóng” của thím Dương, đặt ở bên miệng thổi thổi, uống một ngụm. Cháo nóng chảy xuống bụng làm toàn thân ấm lên, nhất là ở trong đêm khuya lạnh như băng này lại càng ấm áp đến mức không thể diễn tả được. Từ khi cha mẹ qua đời, cô đã không còn có được uống thứ gì ấm áp như thế này nữa. Nhất là lúc thân thể yếu ớt, có ai sẽ để ý đến cô chứ? Không còn ai bưng một chén cháo nóng, lúc cô khó chịu, cho cô ăn như mẹ cô nữa. Lúc này được nếm lại cảm giác đó, trong lòng cô cảm thấy chua xót.

Trình Dĩ An hít mũi một cái, ngẩng đầu nói với thím Dương: “Đã muộn thế này, thím nên đi về nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Thím Dương nói vậy nhưng lại không có ý định nghỉ ngơi, đứng dậy muốn đi gọi Nam Cảnh Hành.

“Được rồi, cô đừng uống quá nhiều, bác sĩ đã dặn phải từ từ, ăn quá nhiều cũng không tốt cho dạ dày của cô.”

Trình Dĩ An ngượng ngùng gật đầu đáp ứng. Buổi tối cô đi đến quán bar bán rượu, vì để tránh đi ra ngoài bị người khác dây dưa nên đã ở trong quán bar suốt đêm. Có vài người phục vụ ở đó giám sát, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, để tránh có người mời cô uống rượu, sẽ có ý tưởng gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận