Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Muộn như vậy, nếu một mình cô đi ra ngoài, xảy ra chuyện gì thì cũng không có người biết. Cô định đợi đến khi trời sáng mới quay về trường học. Nếu hôm nào buổi sáng có tiết học, cô cũng không thể ngủ mà đi học luôn. Nếu như buổi chiều mới có tiết thì ít ra buổi sáng cô còn có thể ngủ bù.

Cô quá sốt ruột muốn lấy lại đồ vật của cha mẹ trở về nên quyết định càng tiêu ít tiền càng tốt. Có đôi khi ngủ một giấc qua giờ cơm, lúc tỉnh dậy cũng không ăn nữa. Phần lớn thời gian cô chỉ ăn một bữa một ngày. Có đôi khi ngay cả bữa cơm bình thường cũng không ăn, một bát mì hoặc hai quả dưa chuột, cảm thấy chắc bụng, thì coi như đã ăn rồi. Dẫn đến việc dinh dưỡng không đầy đủ, mệt mỏi mà ngất xỉu.

Thím Dương lén lút đi gọi Nam Cảnh Hành. Anh cũng không ngủ sâu, nghe thấy giọng nói của thím Dương, lập tức tình dậy.

“Thím nghỉ ngơi đi.” Lúc Nam Cảnh Hành đi ra, nói với thím Dương. Thím Dương không từ chối, để lại không gian cho hai người trẻ tuổi.

Trình Dĩ An cúi đầu uống cháo, lại cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh. Tưởng là thím Dương lại quay trở lại, Trình Dĩ An liền nói: “Bác trở lại...”

Phát hiện là Nam Cảnh Hành, cô buông tay, cái thìa lập tức rơi vào trong bát, làm cháo bắn lên một chút, rơi xuống mặt bàn. Trình Dĩ An vội vàng muốn đi lấy khăn tay lau đi, lại bị Nam Cảnh Hành ngăn cản: “Không cần để ý đến nó, em chỉ cần ăn là được rồi.”

“Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Trình Dĩ An không cầm lấy cái thìa nữa, đứng dậy nói, “Tôi phải đi.” Nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài.


Nam Cảnh Hành không chút nghĩ ngợi sải bước tiến lên, bắt lấy cổ tay của cô: “Tôi đã hiểu lầm em, tôi xin lỗi.”

Thân thể Trình Dĩ An cứng ngắc, bỗng nhiên cô cười khẽ một tiếng: “Chúng ta tổng cộng chỉ gặp hai lần, nhưng mỗi lần đều là anh hiểu lầm tôi, sau đó sẽ xin lỗi.”

Tay Nam Cảnh Hành buông lỏng một chút: “Xin lỗi.”

“Có lẽ là vì từ dưới đáy lòng anh đã coi thường tôi rồi.” Trình Dĩ An không quay đầu lại, đưa lưng về phía Nam Cảnh Hành.

Không muốn để cho anh thấy, môi của cô đang run rẩy. Không muốn để cho anh thấy, cô sắp khóc.

“Anh vốn đã cảm thấy tôi không là dạng con gái tốt đẹp, cho nên mỗi lần thấy tôi đều nghĩ đến về những chuyện xấu nhất. Lần đầu tiên, anh nghĩ là tôi đang có ý định quyến rũ người khác. Lúc này đây, anh lại cảm thấy là tôi đang mời gọi những người xung quanh. Lần nào anh cũng nghĩ tôi vì tiền mà bán đứng mình.”

Nam Cảnh Hành mím môi, không nói lời nào. Không phải anh cố ý muốn nghĩ như vậy. Chỉ là thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, liền mất hết lý trí mà thôi.

“Cho nên về sau nhìn thấy tôi, anh coi như không quen biết đi. Tùy anh nghĩ về tôi như thế nào thì nghĩ, tôi sống cuộc sống của tôi, không cần anh ở một bên phán xét, anh cũng không cần ngăn tôi lại nữa, rồi mỗi lần đều châm chọc tôi. Cho dù tôi có ở cùng với bao nhiêu người đàn ông, lại đi quyến rũ người nào, cũng không liên quan gì đến anh.”

Trình Dĩ An hất tay của anh ra, đi ra ngoài. Nam Cảnh Hành sải bước đi lên, chắn ở trước mặt cô.

“Anh tránh ra!” Trình Dĩ An tức giận.

“Là tôi đã hiểu lầm, tôi không khinh thường em.” Nam Cảnh Hành trầm giọng nói, “Em thiếu tiền, tôi có thể cho em vay. Em cần luật sư, tôi cũng có thể giới thiệu cho em.”


Trình Dĩ An biến sắc, trầm mặt hỏi: “Anh biết hết rồi?”

Nam Cảnh Hành cảm thấy xấu hổ như bị bắt gặp khi dò xét việc riêng của người khác.

Lại thấy Trình Dĩ An cười nhạt tự giễu: “Cũng đúng, Nam Thiếu anh thần thông quảng đại, muốn biết cái gì thì cũng có cách để biết.”

Trình Dĩ An dừng một chút, giận tái mặt: “Nhưng mà đó là chuyện riêng của tôi, anh dựa vào cái gì mà không được sự cho phép của tôi, lại tự ý tìm hiểu chuyện của tôi!”

Nam Cảnh Hành không đồng ý, ngược lại còn nắm chặt tay của Trình Dĩ An: “Em bướng bỉnh cái gì hả? Em làm cái đó cũng được gọi là công việc sao? Bán đứng sắc đẹp của mình, cho người đàn ông khác chiếm tiện nghi, em còn cảm thấy rất có mặt mũi à?”

“Đúng vậy, tôi không có mặt mũi đấy, ít nhất là tôi dựa vào tiền mà mình kiếm được. Tôi không hại ai, cũng chưa từng bán đứng bản thân. Từ nhỏ Nam Thiếu anh chưa từng phải buồn phiền vì chuyện tiền nong, anh có biết cảm giác cấp bách khi cần dùng tiền không? Anh nghĩ rằng tôi không muốn tìm một công việc đàng hoàng, đường đường chính chính à? Nhưng tôi cần công việc có thể kiếm được tiền nhanh, tôi không chờ lâu như vậy được. Công việc này là thứ duy nhất tôi có thể tìm được mà không cần thỏa hiệp nguyên tắc và giới hạn của mình.” Trình Dĩ An muốn hất tay của anh ra, nhưng lần này lại không thành công.

Nam Cảnh Hành mím môi, sắc mặt vô cùng nặng nề, nắm tay cô càng ngày càng chặt.

“Nếu như anh thấy tôi không biết xấu hổ thì tùy ý anh.” Trình Dĩ An nói, “Làm phiền anh buông ra, đừng đụng vào một người phụ nữ không biết xấu hổ như tôi đây, để tránh làm bẩn tay của Nam Thiếu.”


“Em ăn mặc xinh đẹp ngồi ở chỗ đó hấp dẫn của đàn ông, mà không phải bán đứng bản thân sao?” Nam Cảnh Hành giễu cợt, “Nếu vậy thì giới hạn của em đúng là rất thấp. Tôi nói rồi, em thiếu tiền, tôi cho em.”

“Không cần!” Trình Dĩ An lạnh lùng cương quyết từ chối, “Tôi với anh không quen không biết, cũng không có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà lấy tiền của anh chứ?”

Đôi môi mỏng của Nam Cảnh Hành mím thành một đường thẳng, thật lâu mới nói: “Cho nên, em thà rằng đi bán rẻ tiếng cười cho nhiều đàn ông như vậy, dựa vào cái gọi là tay làm hàm nhai, cũng không muốn lấy tiền của tôi à?”

Trình Dĩ An không thể tin được nhìn Nam Cảnh Hành, ở trong mắt anh, cô đang bán rẻ tiếng cười cho nhiều đàn ông, phải không? Mới vừa rồi còn luôn mồm nói xin lỗi cô, nói là hiểu lầm cô. Nhưng hóa ra ở trong lòng anh vẫn nghĩ cô như vậy.

“Đúng, tôi tình nguyện như vậy, ít ra tôi cũng không nợ bất kỳ kẻ nào!” Trình Dĩ An ngửa đầu, vẻ mặt bướng bỉnh nghênh đón khuôn mặt thịnh nộ của anh.

Bỗng nhiên, Trình Dĩ An nở nụ cười giễu cợt: “Hay là anh muốn mua tôi?”

Nam Cảnh Hành ở phía sau tức giận cắn chặt răng hàm, bỗng nhiên kéo cô vào trong lòng, cúi đầu tới gần cô: “Vậy em có bán không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận