Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cậu nhóc lập tức vui vẻ nhận lấy sủi cảo của Cố Lập Thành, lại còn nói rất nghĩa khí: “Con sẽ ăn giúp ông ngoại một cái.”

Cố Lập Thành cười híp mắt nói cám ơn với cậu nhóc, cậu nhóc dùng đôi đũa gắp sủi cảo, vẫn rất căng thẳng, chỉ sợ bên trong cái bánh này cũng không có tiền xu.

Bé nhỏ giọng lẩm bẩm với cái sủi cảo: “Thần tài ơi, người nhất định phải phù hộ cho con, để ăn được một đồng tiền xu nha.”

Tuy rằng âm thanh cậu nhóc lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng Cố Niệm ở bên cạnh vẫn nghe được. Cô nhìn Bánh Gạo Nhỏ, trên trán đầy sọc đen. Thằng nhóc này, từ lúc nào lại mê tiền như thế chứ, còn học được cách vái tài thần gia nữa.

Cậu nhóc rất hồi hộp, cái miệng nhỏ cắn một cái, lúc ăn đến miếng thứ hai, lập tức nhìn thấy đồng tiền xu được giấu ở trong nhân sủi cảo, chỉ lộ ra một điểm nhỏ màu bạc. Cậu nhóc ngạc nhiên kêu một tiếng, lập tức gẩy nhân sủi cảo ra, để lộ ra toàn bộ đồng tiền xu.


“Tiền xu, là tiền xu! Ông ngoại ơi, cái bánh mà ông không ăn hết, bên trong có tiền xu đó!” Cậu nhóc hưng phấn nói với Cố Lập Thành.

Cố Lập Thành cười gật đầu: “Bánh Gạo Nhỏ có lòng tốt ăn giúp ông ngoại, kết quả là ăn được tiền xu, đây là lòng tốt sẽ được báo đáp đó.”

Cậu nhóc không nghi ngờ ông, dùng sức gật đầu, thấy ông ngoại nói không sai, có lòng tốt thì sẽ được báo đáp. Bé giúp ông ngoại ăn sủi cảo mà ông ngoại không ăn hết, liền lập tức ăn được tiền xu đấy thôi?

Cậu nhóc không lấy tiền xu từ trong nhân sủi cảo ra ngay, cái miệng nhỏ nhắn lại giả vờ như không biết tiếp tục cắn sủi cảo một cái, thể nghiệm cảm giác đang ăn sủi cảo thì cắn phải tiền xu. Loại cảm giác này thật mới lạ, cực kỳ thú vị, lúc này mới nhặt tiền xu ra.

Mục Lam Thục rửa sạch tiền xu được ăn ra, sử dụng nước sôi trần qua, để lại một cái cho cậu nhóc, nói: “Đây, cái này là do con ăn ra, con cất cho kỹ vào, năm nay sẽ có nhiều vận may đấy.”

Cậu nhóc vui rạo rực nhận lấy, bỗng nhiên bạch bạch bạch chạy đi, một lúc sau, lấy ra một cái ví tiền. Đây là quà sinh nhật mà Mục Lam Thục đưa cho cậu nhóc, không quá đắt tiền, rất phù hợp với trẻ em.

Cố Niệm cũng không thích cậu nhóc từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen xa xỉ, mặc dù xuất thân của bé cũng đã rất cao rồi, những thứ này cũng không thể tránh được. Không biết tại sao cậu nhóc lại trở nên tham tiền như vậy, nên rất thích cái ví tiền nhỏ này, mỗi ngày đều mang theo ở bên người, lưng bé đeo cái cặp sách hình tiểu quái thú, bên trong nhất định phải có cái ví tiền nhỏ này. Ví tiền không lớn, nhưng tay của cậu nhóc cũng nhỏ, ở trong cái tay thịt nhỏ nhỏ của bé lại có vẻ hơi lớn.

Bé rất cẩn thận cất tiền xu vào trong cái ngăn có hai lớp của cái ví, nói: “Đây chính là tiền xu may mắn năm nay của con.”

Dáng vẻ nho nhỏ của cậu nhóc vô cùng nghiêm túc, cũng không có ai vạch trần cái cách nói mê tín này.


Cậu nhóc ăn no, thì lập tức buồn ngủ. Cố Niệm cũng không cho bé đi ngủ ngay, dù sao cũng phải để cậu nhóc hoạt động một chút, tiêu hóa hết một chút sủi cảo trong dạ dày mới để cho bé đi ngủ.

Sở Chiêu Dương bên kia vẫn chưa tắt cuộc gọi video đi, Cố Niệm thấy anh cũng ăn xong sủi cảo rồi, lúc này đang ở trong phòng ngủ, thoải mái dựa vào đầu giường. Vừa nãy chăm sóc cho Bánh Gạo Nhỏ nên quên luôn việc mình còn đang nói chuyện video với Sở Chiêu Dương. Bây giờ nhìn vào trong màn hình, người đàn ông đang mím môi lại, dáng vẻ mất hứng.

Cố Niệm vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nha, vừa nãy em bận dỗ Bánh Gạo Nhỏ đi ngủ.”

Sở Chiêu Dương mím môi, không lên tiếng. Cố Niệm nói thầm trong lòng, tại sao bây giờ tính khí của người đàn ông này này lại như vậy chứ, ngày nào cũng ghen với con trai, giống như đứa bé vậy.

Nhưng nhìn anh thay áo ngủ, toàn thân thanh thản dễ chịu nhưng vẫn có dáng vẻ thành thục ổn trọng, ai biết lại còn có thể giở trò con nít đâu chứ.

Cố Niệm dỗ dành một lúc, cuối cùng còn nói nhớ anh, mới làm cho sắc mặt của Sở Chiêu Dương chuyển từ âm u sang quang đãng.


Bởi vì phải đón giao thừa ở chỗ hai cụ đến tối muộn nên gia đình Cố Niệm cũng không trở về khách sạn nữa mà chen chúc ngủ ở nhà. Vì có nhiều người, Cố Niệm lo lắng nói chuyện phiếm với Sở Chiêu Dương, sẽ quấy rối đến những người khác nghỉ ngơi nên nhẹ giọng nói ngủ ngon với anh.

***

Đầu năm mới, cậu nhóc bị tiếng pháo đánh thức. Bánh Gạo Nhỏ không ngủ được, hai ngày lễ mừng năm mới này ăn rất nhiều thứ, làm cái bụng của cậu nhóc no căng rồi. Buổi sáng cố gắng ăn được hai miếng thì không ăn được nữa. Cố Niệm cũng không bắt ép, cậu nhóc nghĩ đến tiếng pháo ở bên ngoài, lập tức nói muốn đi ra ngoài chơi.

Mục Lam Thục tìm pháo suất cho cậu nhóc, thứ này không nguy hiểm, lớn chừng ngón tay. Sức lực nho nhỏ của cậu nhóc, cố gắng ném một cái lên trên mặt đất là có thể vang lên một tiếng “Bùm”. Như vậy có thể làm cậu nhóc thỏa mãn, cũng sẽ không bị thương.

Lúc này, Tiểu Béo nhà hàng xóm đi tới, vừa vào cửa đã ngọt ngào chào hỏi từng trưởng bối. Tiểu Béo năm tuổi rưỡi, vẫn chưa tới lúc đi học, bởi vì từ nhỏ đã béo, nhưng con người lại rất thành thật, lúc nào cũng bị trẻ trong viện bắt nạt. Tiểu Béo rất thành thật, bị xa lánh sẽ về nhà khóc, cũng không cãi lại, lại càng không biết đánh nhau. Không lâu sau Bánh Gạo Nhỏ xuất hiện, không những không chê cậu, lại còn thành bạn tốt của cậu, Tiểu Béo cực kỳ vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận