Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nhưng mà không lâu sau, nói nhiều đề tài này cũng cũng chán rồi, Cố Niệm lại không trở về, mọi người cũng cũng không tiếp tục bàn tán nữa. Nhưng lần này cả nhà Cố Niệm lại trở về ăn Tết, hơn nữa vẫn không thấy hình bóng của cha đứa nhỏ đâu.

Đây không phải là bị vứt bỏ, thì là cái gì? Thật hồ đồ, chưa gì đã sinh con trai cho một người đàn ông, còn bị vứt bỏ.

Tối hôm qua, Lý Dục Nhân trong lúc ăn tối cùng cả nhà đã nghe ba mẹ nó nói về điều này. Người nhà của những đứa nhỏ khác, tất nhiên cũng không khỏi suy đoán và ăn nói linh tinh. Người lớn nói cái gì thì trẻ con sẽ nghe cái đó, bố mẹ Lý Dục Nhân nói gì nó đều ghi nhớ.

Nó dựa theo những điều mà mẹ nó nói: “Đã nhiều năm mẹ mày không trở về, ai biết đã làm chuyện gì bẽ mặt ở bên ngoài chứ, khi trở về lại mang theo một đứa con lớn như vậy, bên cạnh còn không thấy được ba mày đâu. Mày với mẹ mày nhất định là bị ba mày vứt bỏ rồi! Mẹ mày ở bên ngoài không... không...”

Lý Dục Nhân muốn nói là không đứng đắn, nhưng mà nó lại không nghĩ ra từ này nói như thế nào. Lúc ăn cơm tối hôm qua có nghe mẹ nó nói vậy.

Bánh Gạo Nhỏ không chờ nó nói xong, đỏ mắt rống giận: “Mày câm miệng! Không cho mày nói như vậy, tao có ba! Ba tao không có vứt bỏ tao!”

“Vậy ba mày đâu? Mày bảo ba mày đi ra đây đi!” Lý Dục Nhân nâng cằm, đắc ý nói.


“Nó làm gì có ba đâu, mày bảo nó biến ra thì nó cũng không biến ra được, đồ nói dối! Không có ba, lại cứ nói là có.” Một đứa nhóc khác nhếch miệng nói.

“Tao không nói dối, tao không nói dối mà! Tao là một đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sẽ không nói dối! Tao thật sự có ba, tao có ba!” Mắt Bánh Gạo Nhỏ đỏ lên vì tức giận, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.

Bé có ba, ba rất thương bé và mẹ, ba đối với bọn họ rất tốt!

“Chúng mày không biết cái gì thì không được nói bậy! Không cho nói xấu mẹ tao!”

“Ê, ê, cái đồ nói dối, mày gạt người, mày nói láo, mày mới không phải là trẻ ngoan!” Bốn đứa nhóc bắt đầu xoay quanh Bánh Gạo Nhỏ và Tiểu Béo giễu cợt.

Trương Húc Dương nhăn mặt với Bánh Gạo Nhỏ: “Mày không phải là đứa nhỏ tốt, mày với con heo mập này chơi với nhau đi, bọn tao còn lâu mới muốn đưa mày đi chơi. Một đứa là quỷ nhát gan, một đứa là đồ nói dối. Mẹ mày lén lút lấy chồng ở bên ngoài rồi lén sinh ra mày, mày là một đứa trẻ không có ba.”

“Đúng đúng, mẹ mày cũng không phải là một người phụ nữ tốt, làm loạn với người khác rồi sinh ra mày!”

“Không cho bọn mày nói bậy! Bọn mày câm miệng, không được nói bậy, không được nói mẹ tao như vậy! Tao có ba!” Cậu nhóc tức giận phát khóc.

Nhưng mấy đứa nhóc kia vẫn không câm miệng mà lại càng đổ oan bé tệ hơn.

Tiểu Béo che ở trước mặt của Bánh Gạo Nhỏ, hô to: “Không cho chúng mày bắt nạt Cẩn Du! Bọn mày ỷ lớn hiếp nhỏ, bọn mày không biết xấu hổ!”


“Ôi, heo mập lại dám quát chúng ta cơ đấy, gan lớn nhỉ?”

“Bọn mày cút đi! Bọn tao đang chơi vui, tự dưng bọn mày tới đây làm gì?” Tiểu Béo vững vàng bảo vệ Bánh Gạo Nhỏ ở sau lưng.

Trương Húc Dương chỉ vào Bánh Gạo Nhỏ: “Bọn tao chỉ đang nói thật thôi, nó mới là đứa nói dối! Nếu không, ba nó đâu? Nó không nói được cái gì thì tức là nó đang nói láo. Hắc! Mẹ nó làm chuyện xấu ở bên ngoài còn nói dối, bọn họ đều không phải là người tốt. Heo mập, mày đừng nên chơi với nó, nếu không thì mày cũng không phải người tốt.”

“Bọn mày mới không phải là người tốt!” Tiểu Béo nổi giận đùng đùng kéo tay của Bánh Gạo Nhỏ, “Cẩn Du, chúng ta đi, đừng nghe chúng nó nói bậy!”

“Ê, ê, cái đồ nói dối, đứa nhỏ không có ba! Mẹ mày bị vứt bỏ!”

Bỗng nhiên cậu nhóc hất tay của Tiểu Béo ra, hung ác xông đến chỗ bốn đứa nhóc Trương Húc Dương, như con nghé con xổng chuồng, cắm đầu chạy đến đánh bọn kia. Nhưng thân thể bé còn nhỏ, đối phương lại có nhiều, ngay cả một người cũng không đánh lại được chứ đừng nói là bốn người. Còn chưa đụng đến người ta thì đã bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Bánh Gạo Nhỏ đứng lên kêu một tiếng, rồi lại xông tới: “Xin lỗi đi! Bọn mày nói sai, bọn mày phải xin lỗi! Bọn mày không được phép nói như vậy!”

“Mày giỏi đấy, còn dám đánh nhau với bọn tao hả?”


Bốn đứa nhóc này cũng là tiểu bá vương ở đây, bình thường bắt nạt không ít người. Lúc đầu xa lánh Tiểu Béo chính là do bốn đứa nhóc này đề xuất trước. Vì chúng là tiểu bá vương ở vùng này nên mấy đứa trẻ con cùng tuổi trở xuống đều sợ chúng. Chúng không cho người khác chơi với Tiểu Béo, thì không có người nào dám đi chơi với Tiểu Béo. Không ít trẻ con từng bị bọn nó bắt nạt, nói cho phụ huynh, phụ huynh lập tức đi tìm phụ huynh của chúng nó tính sổ. Bọn nó ở nhà đã bị phụ huynh hoặc dạy dỗ hoặc đánh đòn, nhưng quay đầu thì lại có thể tiếp tục bắt nạt đứa nhỏ khác. Lâu dần, những đứa nhóc kia cũng không dám gây chuyện với chúng nữa.

Trương Húc Dương vén tay áo lên rồi lại đẩy cậu nhóc xuống đất.

“Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày một trận.” Trương Húc Dương nói

Tiểu Béo vội vàng che ở phía trước cậu nhóc: “Mày không được đánh em ấy!”

“Xì! Vậy thì đánh nhau với mày, để mày biết ai là lão đại chỗ này nhé?” Trương Húc Dương xì một tiếng khinh miệt, ba người còn lại lập tức đi lên giúp đỡ, bao vây Tiểu Béo.

Tiểu Béo lập tức hét lên với Bánh Gạo Nhỏ: “Cẩn Du, em mau về nhà tìm người lớn đến đây đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận