Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Ai dám chứ?

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, khí thế cũng quá dọa người. Bình thường bọn họ nói huyên thuyên với nhau cũng chỉ là suy đoán tại sao mỗi lần Cố Niệm trở về đều không thấy người đàn ông của cô đâu, tiếp theo thì suy đoán có phải bị người ta vứt bỏ hay không?

Khi nói chuyện phiếm với hai cụ Mục gia, nghe nói ba của Cố Niệm làm quan lớn ở thành phố B. Họ không thể nào tin được, nhưng từ lúc Cố Lập Thành trở về, nhìn mấy thứ họ cầm kia, cho dù không phải là làm quan lớn thì có lẽ cũng sống sung túc ở thành phố B.

Bọn họ đều cực kỳ hâm mộ, đáy lòng khó tránh khỏi sinh ra sự ghen tị. Không đến mức mong đợi trong nhà người ta xảy ra chuyện, nhưng một khi biết được đối phương có chút không tốt thì sẽ cảm thấy sảng khoái thông thuận, trong lòng âm thầm vui vẻ. Thì ra đối phương cũng không phải cái gì cũng tốt như vậy, dù sao cũng phải khua môi mua mép một chút thì trong lòng người ta mới cân bằng.

Vốn tưởng rằng tình cảm của Cố Niệm không được thuận lợi, lại không nghĩ rằng tình cảm của người ta với ông xã là vô cùng tốt. Mặc dù không biết Sở Chiêu Dương làm gì, nhưng chỉ cần thấy anh mặt mũi đẹp trai như vậy, khí chất xuất chúng như thế, đã cảm thấy rất không bình thường rồi.

Dưới ánh mắt bức người của Sở Chiêu Dương, đúng là không có người nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Từng người một đều đỏ mặt, lúng ta lúng túng, xấu hổ hận không thể chạy trốn luôn cho rồi.


Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn bốn đứa bé kia, mặc dù dưới sự bức bách của phụ huynh, chúng đều nói lời xin lỗi, nhưng nhìn thế nào đều là không cam tâm.

Anh không chút khách khí nói: “Trẻ con không phải nói một câu không hiểu chuyện là có thể cho qua. Chỉ có người không có bản lĩnh, mới có thể lấy việc lớn bắt nạt nhỏ làm thú vui, bất luận mấy đứa có phải là trẻ con hay không, làm người như vậy, cũng làm cho người khác khinh thường. Bốn người các cháu mới thật sự là người không nên làm bạn… Tiểu Béo nó rất tốt.” Sở Chiêu Dương nói, “Mấy đứa không chơi với nó là mấy đứa không tốt. Tiểu Béo rất dũng cảm, biết được phải bảo vệ em trai, cũng không bắt nạt người yếu. Mấy đứa bắt nạt nó, mấy đứa cho là nó không dám à? Nó chỉ vì không muốn chấp nhặt với mấy đứa mà thôi, nó không đi đánh nhau làm một đứa trẻ hư. Mấy đứa có tư cách gì so với Tiểu Béo, còn coi thường người ta nữa chứ?”

Anh vô cùng nghiêm khắc đối với con trai mình, huống chi là con của người khác, không hề quan tâm bản thân có đang làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của chúng. Ai bảo chúng nó bắt nạt Bánh Gạo Nhỏ chứ!

“Sau này mấy đứa cũng đừng nói cái gì mà không chơi với Tiểu Béo, cho dù mấy đứa muốn chơi với nó thì nó cũng không chơi với mấy đứa. Mấy đứa cũng không có tư cách làm bạn của nó. Cẩn Du có mắt nhìn người, làm bạn với Tiểu Béo, chứ không chơi với mấy đứa là được rồi.”

Tiểu Béo đã bao giờ được khen như thế đâu. thỉnh thoảng ba mẹ sẽ khen cậu nhưng chưa từng khen cậu tốt như vậy. Cậu không khỏi hoài nghi, cậu tốt như vậy thật sao? Hơn nữa còn được chú nhìn qua rất nghiêm khắc và rất lợi hại như vậy khen, thật là làm cho người ta xấu hổ mà!

Tiểu Béo đỏ mặt, vui rạo rực, cảm thấy trên người không còn đau nữa.

Bốn đứa bé kia, bình thường bị người nhà dạy dỗ cũng không khóc, bị đánh đau mới có thể khóc, sau đó lại chứng nào tật nấy. Nhưng mà bị Sở Chiêu Dương nghiêm khắc răn dạy như vậy thì lại thấy khó mà chấp nhận được, “Oa” một tiếng khóc lên.

“Tại sao anh lại nói như thế chứ!” Mẹ Trương tức giận nói, “Anh là một người lớn, sao còn so đo với trẻ con, chọc cho chúng nó khóc lên chứ, anh còn kiêu ngạo như thế sao?”

“Ơ, cô đây là không nói đạo lý nha! Con trai cô làm sai, còn để cho người khác đến nói. Bản thân không dạy dỗ tốt, để đứa nhỏ của mình đi ra làm mất mặt xấu hổ, bắt nạt người khác khắp nơi, cô còn lý luận à?” Mẹ Vu nghĩ Sở Chiêu Dương là một người đàn ông có dáng vẻ cao quý, không thể cãi nhau với mẹ Trương được, vì vậy mẹ Vu lập tức chủ động đứng dậy. Bình thường con trai Tiểu Béo nhà mình bị bắt nạt không ít, cô đã phải nén giận từ lâu lắm rồi.

Mẹ Trương vừa muốn mở miệng thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi vừa cung kính vừa vui mừng: “Cậu Sở!”


Tất cả mọi người tìm nơi phát ra giọng nói nhìn sang thì thấy thị trưởng của Ngu Thành. Những người ở đó không biết Sở Chiêu Dương, nhưng tất nhiên biết thị trưởng của Ngu Thành. Dù sao bọn họ cũng xem ở trên tin tức và báo chí địa phương.

Hồ thị trưởng vội vã đi tới, đối mặt với Sở Chiêu Dương, trên mặt mơ hồ có chút kính nể. Ông ta đưa tay, nhiệt tình nắm tay với Sở Chiêu Dương: “Sở tiên sinh đến, sao không thông báo cho chúng tôi biết chứ? Để tôi có thể bảo người đi đón.”

“Chuyện nhà.” Sở Chiêu Dương nói ngắn gọn.

“Sở tiên sinh thật khách khí.” Hồ thị trưởng vừa cười vừa nói, vừa nhìn về phía Cố Lập Thành, “Cố Cục trưởng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Thấy Hồ thị trưởng chào hỏi với Cố Lập Thành, cung kính có thừa, còn có lòng kết giao. Chẳng lẽ hai cụ Mục gia nói là sự thật à, Cố Lập Thành thật sự làm quan lớn ở thành phố B sao?

Cục trưởng?

Cũng không biết là cục trưởng nơi nào.


Đối với dân chúng nhỏ ở đây mà nói Hồ thị trưởng đã là quan rất lớn rồi, bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy ở trên TV và qua báo chí. Bây giờ nhìn thấy người thật thì có chút kính nể. Nhưng đối với Sở Chiêu Dương và Cố Lập Thành được Hồ thị trưởng kính nể thì lại càng kính nể hơn.

Cố Lập Thành khiêm tốn chào hỏi với Hồ thị trưởng, hỏi: “Hồ thị trưởng tới là —— “

“Vừa khéo, hôm nay tôi vội tới đây để chúc năm mới hai cụ, không ngờ có thể gặp Cố cục trưởng và Sở tiên sinh, đó cũng là duyên phận.” Hồ thị trưởng cười giải thích.

“Hồ thị trưởng quá khách khí rồi.” Cố Lập Thành vừa cười vừa nói.

Hồ thị trưởng lại nhìn về phía Bánh Gạo Nhỏ, đi đến khen cậu nhóc. Bánh Gạo Nhỏ kéo cả Tiểu Béo đi đến: “Vừa nãy anh trai còn bảo vệ con nữa.”

Hồ thị trưởng cũng khen cả Tiểu Béo, còn xoa đầu Tiểu Béo nữa. Tiểu Béo vừa mừng vừa lo, giờ chỉ muốn được về nhà gọi điện thoại cho nhóm bạn thân nhỏ ở nhà trẻ của mình, nói cho bọn nó biết mình được thị trưởng khen ngợi, còn sờ đầu nữa nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận