Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Hẹn xong còn trao đổi cách thức liên lạc với nhau, Tiểu Béo cũng không tiếp tục buồn nữa. Bánh Gạo Nhỏ vô cùng vui vẻ đi theo Sở Chiêu Dương và Cố Niệm về nhà.

“Có chuyện muốn nói với em.” Về đến nhà, Sở Chiêu Dương thấp giọng nói với Cố Niệm.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm muốn dẫn Sở Chiêu Dương ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh, lại bị Sở Chiêu Dương ngăn cản, “Ở trong này đi, ba mẹ cũng nên biết.”

Nghe vậy, Mục Lam Thục lập tức dỗ cậu nhóc đi ngủ, sau khi trở lại, ngồi xuống bên cạnh Cố Lập Thành. Lúc đó Sở Chiêu Dương mới bắt đầu nói chuyện của Trì Dĩ Hằng với mọi người.

“Có báo cáo giám định, cho dù có là thật hay giả, nhưng hắn muốn vào Sở gia nhất định là có vấn đề.”

“Không ngờ...” Cố Lập Thành cau mày, không ngờ Trì Dĩ Hằng lại là đứa con trai mồ côi mẹ từ nhỏ của Sở Gia Nguyên.


Rốt cuộc thì Trì Dĩ Hằng đang có tính toán gì?

“Hôm đó tại sao anh không nói?” Cố Niệm hỏi.

“Đang ngày Tết, không muốn nói ra làm ảnh hưởng tới tâm trạng. Dù sao hôm nay anh cũng sẽ tới, nói ngay trước mặt thì sẽ tốt hơn chút.” Sở Chiêu Dương giải thích.

Cố Niệm nhéo tay anh: “Thì ra anh đã sớm tính trước rồi, thảo nào lúc nói chuyện với anh, anh cứ úp úp mở mở như vậy, hỏi anh anh lại không nói.”

“Nhị gia định vào ngày rằm tháng giêng sẽ dẫn Trì Dĩ Hằng nhập gia phả.” Sở Chiêu Dương nói, “Cho dù có đồng ý hay không, ngày đó chúng ta đều phải trở về. Lão gia tử vốn định vào ngày đó mang Bánh Gạo Nhỏ trở về trong tộc, cho thằng bé chính thức bước vào gia phả.”

Sở Chiêu Dương nhíu mày, sắc mặt khó coi. Bây giờ để cho Bánh Gạo Nhỏ nhập vào gia phả trong cùng một ngày với Trì Dĩ Hằng thì thật sự là sỉ nhục Bánh Gạo Nhỏ. Nhưng mà lại không thể bỏ qua ngày đó.

Cố Niệm biết ý tứ của Sở Chiêu Dương, nói: “Không sao đâu, không nên để anh ta ảnh hưởng, coi như không có anh ta là được rồi. Hơn nữa có anh ta ở chỗ đó, chia sẻ một phần chú ý của nhóm người kia, em thấy cũng vô cùng tốt, như vậy cảm giác tồn tại của Bánh Gạo Nhỏ có thể nhỏ hơn một chút.”

Sở Chiêu Dương lập tức hiểu suy nghĩ của cô, gật đầu. Vì vậy bọn họ vẫn quyết định ngày mai sẽ quay về thành phố B.

Tiểu Béo tiễn Bánh Gạo Nhỏ lên xe, vẫn rất luyến tiếc. Bánh Gạo Nhỏ giơ tay lên vẽ vẽ trên đỉnh đầu mình: “Đến lúc đó em sẽ cao như vậy nè.”

Tiểu Béo ngẫm lại, nói: “Anh... Anh cũng sẽ cố gắng giảm béo.” Bánh Gạo Nhỏ có thay đổi thì cậu cũng phải thay đổi.


Hai cậu nhóc trao đổi xong mới nói chào tạm biệt.

***

Rằm tháng giêng, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đưa Bánh Gạo Nhỏ đi cùng với hai cụ vào trong tộc. Không ngờ lại gặp Trì Dĩ Hằng ngay ở cửa. Anh ta cùng nhà Nhị gia đi đến.

Nhị gia nhìn thấy Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ, không chút nào che giấu sự so sánh trong ánh mắt, quan sát Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ từ trên xuống dưới. Bánh Gạo Nhỏ không thích ánh mắt này lắm, nắm chặt tay của Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương bước một bước về phía trước, che chở Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ ở phía sau, trầm giọng gọi: “Nhị gia, chú tư, thím tư.”

Nhị gia lãnh đạm gật đầu, ở trong mắt ông ta Sở Chiêu Dương chính là người đã cướp đi vinh quang của nhà bọn họ. Từ lúc có Trì Dĩ Hằng, ý nghĩ vậy của Nhị gia càng ngày càng đậm. Nếu như không có Sở Chiêu Dương thì Trì Dĩ Hằng chính là con trai trưởng, nên là nó thức tỉnh năng lực gia chủ mới phải. Không chỉ có thế, giờ con trai của Sở Chiêu Dương cũng muốn đến cướp. Sắc mặt của Nhị gia không tốt cho nên đối với Bánh Gạo Nhỏ cũng rất lãnh đạm, thậm chí còn có chút bài xích không che giấu được.

“Đừng đứng ở bên ngoài nữa.” Lão gia tử thấy phản ứng của Nhị gia thì trong lòng có tức giận, thúc giục, “Nhanh vào trong đi.”

Trong lòng Nhị gia hừ hừ hai tiếng, nhưng lại không nói gì cả.


Trì Dĩ Hằng nhìn Cố Niệm thật sâu, ánh mắt lại rơi lên trên mặt của Bánh Gạo Nhỏ. Bánh Gạo Nhỏ vẫn nhớ người này, ông ta là tên lừa đảo, không phải là người tốt. Vì vậy, một tay cậu bé nắm tay của Cố Niệm, tay kia nắm tay của Sở Chiêu Dương thật chặt, không nhìn Trì Dĩ Hằng.

Nhà cũ trong tộc của Sở gia nằm ở vùng ngoại ô thành phố cách xa thành phố B. Ở cửa chính có một đền thờ, trên đó viết: Sở tộc.

Sau khi đi vào, từng hàng biệt thự ba bốn tầng lầu thẳng đứng, cảnh vật xung quanh xa hoa không kém khu dân cư trong khu vực nội thành. Xung quanh cũng có các thôn xóm khác nhưng lại có sự tương phản cực lớn so với ở đây, giống như hai thế giới. Thế giới bên ngoài mang theo nét đặc sắc của nhà nông điển hình, nhưng trong này lại cầu nhỏ suối chảy, cảnh vật thanh u, không chỗ nào không lộ ra vẻ thanh thản dễ chịu.

Trưởng lão trong tộc đã sớm đợi ở trong nhà thờ tổ trong tộc. Nhà thờ tổ nằm ở chỗ sâu nhất, sau khi đi qua từng hàng biệt thự thì sẽ đến trước một mảnh rừng trúc. Xuyên qua rừng trúc xanh biếc có thể nhìn thấy nhà thờ tổ ẩn phía sau. Nhà thờ tổ mang kiến trúc cổ xưa, trên đường Sở Chiêu Dương nói nhà thờ tổ ban đầu được xây vào thời nhà Tần, nhưng sau đó xảy ra chiến loạn nên đã sớm bị phá hủy rồi. Nhà thờ tổ bây giờ là dáng vẻ của thời nhà Minh Thanh. Trước kia nhà thờ tổ không cho phép phụ nữ bước vào, nhưng bây giờ đã không còn cái quy củ này nữa.

Chú ba và thím ba đến sớm hơn bọn họ một chút, lúc này đã đứng ở chính giữa nhà thờ tổ với các tộc lão rồi. Nhóm người Sở Chiêu Dương và Nhị gia đi vào nhà thờ tổ, gặp những người trong tộc. Tộc lão cầm gia phả ra ngoài, thêm tên của Trì Dĩ Hằng và Bánh Gạo Nhỏ vào.

Sau khi cất gia phả xong, tộc lão nhìn Bánh Gạo Nhỏ, nói: “Đây là con trai của Chiêu Dương, là trưởng tôn sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận