Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nếu nói ra chuyện này, sẽ giống như anh là người có lòng dạ hẹp hòi ấy.

Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm, ngồi xuống cái ghế chân cao ở quầy bếp, không nói lời nào. Bây giờ quả thật Cố Niệm đã hiểu rất rõ Sở Chiêu Dương, từ trong ánh mắt muốn nói lại thôi của anh, cũng hiểu được ý tứ của anh.

“Buổi trưa anh ăn ít, bây giờ em làm cho anh thử chút nhé, ăn lót dạ trước. Chắc là buổi tối bọn họ sẽ đến trễ.” Cố Niệm nói, “Dạ dày của anh không tốt, không thể ăn quá cay, buổi tối nhất định còn phải uống rượu với bọn họ.”

Mặc dù là kiếm cớ cho Sở Chiêu Dương, để cho anh có thể quang minh chính đại được ăn mì do cô nấu trước người khác, nhưng Cố Niệm cũng thật sự lo lắng cho dạ dày của Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương cũng không có phản đối, âm thầm chấp nhận ý kiến của Cố Niệm. Thím Dư nhìn Sở Chiêu Dương, trong lòng cười thầm, sĩ diện dởm như vậy, cũng chỉ có Cố Niệm hiểu anh thôi, còn biết dỗ anh như thế nào nữa. Từ lúc ở cùng với Cố Niệm, Sở Chiêu Dương không khác gì một đứa trẻ. Cho dù là lúc còn là thiếu niên cũng chưa từng tùy hứng như vậy, nhưng mà bây giờ lại lộ ra toàn bộ. Thím Dư cười, tiếp tục nhào bột mì của bà.

Trong nhà có canh gà mà Thím Dư mới nấu từ hôm qua, Cố Niệm đặt trên bếp đun nóng lại một lần nữa. Nấu mì xong, ngâm qua nước lạnh một lần, lại rưới thêm nước canh gà, thả thêm một quả trứng ốp la vào. Sở Chiêu Dương thích lòng đỏ không quá sống, mang theo hương vị nồng đậm. Trong tủ lạnh còn có rau cải, Cố Niệm lấy phần lá non trần qua bằng nước nóng, bày ngay ngắn ở trên bát mì, màu xanh và màu vàng hòa lẫn với nhau rất đẹp mắt.


Sở Chiêu Dương vừa ăn ở quầy bếp, vừa nhìn Cố Niệm và Thím Dư đưa từng cục bột vào máy ép mì, ép thêm mấy lần để nó thành sợi mì. Mì năm màu, vẩy thêm một chút bột mì ở phía trên để tránh chúng dính lại với nhau, sau đó bày ngay ngắn ở trong bát.

Thật ra mà nói mì năm màu cũng không phải là ngon miệng cho lắm, Sở Chiêu Dương cho rằng còn không ngon bằng mì trắng bình thường. Vị dưa chuột nhàn nhạt, còn có thêm chút vị chua ngọt của cà chua, có chút kỳ lạ. Có màu sắc đẹp làm người ta muốn ăn, chỉ có thể dỗ một đứa nhỏ như Bánh Gạo Nhỏ mà thôi. Nhưng nếu là Cố Niệm làm, cho dù là mùi vị gì thì anh cũng đều thích hết.

Sau khi làm xong, Thím Dư lập tức đi luôn, để Cố Niệm và Sở Chiêu Dương cũng dễ dàng nói chuyện hơn.

“Em vẫn cảm thấy chuyện Trì Dĩ Hằng là người Sở gia quá không chân thật.” Cố Niệm ngồi ở đối diện Sở Chiêu Dương, khuỷu tay đặt ở trên quầy bar, nâng má, “Anh nói xem phải chăng anh ta không phải là người của Sở gia hay không?”

Suy nghĩ một chút, Cố Niệm thả tay xuống, nói: “Nhị gia cũng không giống người hồ đồ, không dễ bị lừa như vậy mới đúng. Báo cáo giám định cũng có thể làm giả mà. Anh ta có nhiều thủ đoạn như vậy, tạo một cái báo cáo giám định giả cũng không khó nhỉ?”

Sở Chiêu Dương gật đầu: “Anh cũng hy vọng anh ta là giả…. Là thật hay là giả, cũng sẽ có cách để điều tra ra.”

“Tra thì tra, nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút.” Cố Niệm không yên tâm.


Trước đây sao cô lại nghĩ Trì Dĩ Hằng chỉ đơn giản là một thầy giáo dạy trong trường cảnh sát chứ?

***

Nhóm người Tề Thừa Chi đến là sáu giờ rưỡi tối, gần với thời gian hẹn trước. Người mang bếp lẩu đến lúc sáu giờ, đã chuẩn bị xong nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn. Nhóm người Tề Thừa Chi vừa vào cửa thì ngửi thấy được mùi thơm của nồi lẩu.

Tề Hữu Tuyên dẫn Tề Hữu Cẩn vào cửa, Vệ Mộc Nhiên và Vệ Mộc Triệt phía sau thì điềm đạm nho nhã hơn. Bốn đứa nhóc đứng ở cửa vô cùng quy củ thay dép nhỏ có số đo thích hợp mà Cố Niệm chuẩn bị sẵn, sau đó lại lần lượt đặt giày của mình thật ngay ngắn. Cố Niệm ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhắc đi nhắc lại với Sở Chiêu Dương, bốn đứa bé kia được dạy dỗ thật tốt nha.

Bánh Gạo Nhỏ vẫn mong đợi những người bạn nhỏ có thể đến nhà nhìn, vội vã muốn mở cửa phòng ngủ của mình cho các bạn xem. Chờ bốn đứa nhóc đổi dép xong, Bánh Gạo Nhỏ lập tức vội vã đi đến cầm tay của Tề Hữu Tuyên: “Mọi người mau tới xem phòng ngủ của em một chút đi, đẹp lắm đó!”


Lúc mấy đứa nhóc kia bịch bịch bịch chạy đến phòng ngủ, còn có thể nghe Bánh Gạo Nhỏ nói: “Đều là do ba em làm cho em đó.”

Giọng nói kiêu ngạo kia làm cho Sở Chiêu Dương cũng cười theo. Có thể khiến Bánh Gạo Nhỏ kiêu ngạo như vậy, anh cũng không uổng công.

Mấy đứa bé chơi một lúc ở trong phòng ngủ của Bánh Gạo Nhỏ thì lại trở về phòng khách, ngồi trên thảm ở cạnh cửa sổ. Tiểu Hữu Cẩn bò một lúc ở trên thảm nhung, hỏi: “Bánh Gạo Nhỏ, em nhận được bao nhiêu tiền mừng tuổi?”

Bánh Gạo Nhỏ vui vẻ lấy ra cái ví tiền của mình, đổ tiền mừng tuổi ở bên trong ra, còn có sáu hạt đậu vàng do lão thái thái cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận