Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Niệm: “...”

Sao cô cứ cảm thấy bản thân cứ như kẻ phụ tình vậy. Hơn nữa nhìn Sở Chiêu Dương lúc này hình như cũng đã biến thành tiểu mỹ nhân bị kẻ phụ tình ức hiếp. Cố Niệm không nhịn được muốn cười, nhưng lại kịp thời kéo khóe miệng xuống. Cô không dám để Sở Chiêu Dương biết suy nghĩ này của cô, bằng không anh chàng này chắc chắn sẽ xử lí cô. Nhưng Sở Chiêu Dương sớm đã nhìn thấy, tuy không biết trong cái đầu nhỏ của cô lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh gì, nhưng cảm thấy chắc chắn là chuyện bản thân cũng không muốn biết. Thế nên dứt khoát không hỏi, tránh hỏi ra lại khiến bản thân tức ói máu.

Cố Niệm lay lay đánh thức Bánh Gạo Nhỏ. Tiếp đến lại đưa cậu nhóc đang mơ mơ màng màng vào nhà vệ sinh, rồi bước ra mặc chiếc áo khoác dày vào cho cậu.

Buổi tối bọn họ trở về nhà cũ, Cố Lập Thành và Mục Lam Thục cũng sẽ đến. Lão thái thái rất thích nói chuyện với Mục Lam Thục, nếu không phải cảm thấy thật sự không thích hợp, còn muốn để Cố Lập Thành và Mục Lam Thục dọn đế ở.

Về Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, hai cụ thật sự lười để ý đến họ, thế nên cũng chẳng còn con trai con gái để nói chuyện. Tuy có Sở Chiêu Dương và Sở Điềm là cháu trai và cháu gái, nhưng hai người đều là người trẻ tuổi, tiếng nói chung vốn không nhiều.


Hôm nay là ngày Sở Chiêu Dương và Cố Niệm nhận giấy kết hôn, bên phía nhà Cố Niệm chỉ có Cố Lập Thành và Mục Lam Thục, còn phía Sở Chiêu Dương cũng không nhiều người. Hai bên chúc mừng riêng không khỏi hơi quạnh quẽ, chi bằng tụ tập lại với nhau cho náo nhiệt.

***

Lúc ba người về đến nhà cũ, Bánh Gạo Nhỏ ở trước thềm đã nhanh chóng thay giày, tuy vội vã nhưng vẫn nhớ rõ những việc được dạy, sắp xếp giày lại ngay ngắn xong, bấy giờ mới xỏ dép lê chạy vào phòng khách: “Ông cố, bà cố, bà ngoại!”

Thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm bước vào sau, không đợi hai người hỏi, Mục Lam Thục liền giải thích trước: “Ba con đang trên đường đến, ông ấy tan làm muộn, giờ này lại kẹt xe, e rằng phải mất một lúc nữa mới đến được.”

“Đến ngồi đi, chúng ta vừa ăn đồ ăn vặt vừa đợi, không vội.” Lão thái thái vẫy tay gọi. “Trưa nay vội vội vàng vàng, quên mất xem giấy kết hôn của hai cháu, mau lấy ra cho bà xem nào.” Khuôn mặt Lão thái thái tràn đầy hưng phấn nói.

Cố Niệm mỉm cười từ trong túi lấy hai bản đăng ký kết hôn ra, đưa cho lão gia tử và lão thái thái mỗi người một bản để xem. Lão thái thái nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay mình, rồi nhìn sang bản trong tay lão gia tử, sau đó liền lấy kính viễn thị của mình ra đeo vào. Rồi bà lại lấy điện thoại ra, chụp lại giấy kết hôn, che dãy số chứng minh nhân dân lại, bấy giờ mới đăng lên wechat: Tôi cũng có cháu dâu rồi, bắn tim!

“Mau, mau like cho tôi!” Lão thái thái lập tức thúc giục.

Cố Niệm và mọi người vào wechat, nhìn thấy dòng trạng thái của lão thái thái, không ngờ lão thái thái lại thời thượng như vậy, những ngôn ngữ mạng lưu hành hiện tại cũng dùng lưu loát như thế. Mọi người đều like cho lão thái thái, lão thái thái liếc lão gia tử một cái: “Sao ông còn chưa đăng?”

“Bà tưởng tôi là bà à?” Lão gia tử vuốt râu nói.


“Bảo ông đăng một cái sao lại khó khăn thế chứ? Đăng lên cũng đâu có ai chê cười ông.” Lão thái thái “Hừ” một tiếng, “Bình thường suốt ngày cầm điện thoại lướt wechat, nhưng lại không chịu đăng, ra dáng cao thâm gì chứ.”

“...” Lão gia tử bị nói đến râu cũng run lên, “Được, được, được, tôi đăng, tôi đăng là được chứ gì?”

Lão gia tử suy nghĩ xem nên đăng như thế nào.

Rồi sau đó, đăng một dòng: “Nhà có hỉ sự, vui mừng, vô cùng vui mừng!”, kèm theo tấm ảnh lão thái thái vừa đăng lúc nãy.

Lão thái thái nhìn thấy, tương đối hài lòng, cũng nhấp like cho lão gia tử một cái. Mục Lam Thục thấy thế, cảm thấy bản thân cũng nên làm chút gì đó, thế nên cũng đăng lên.

Liền nghe thấy lão thái thái nói: “Ây yo, Hàn lão thái thái like cho tôi nè, bà ấy chắc chắn phải cắn răng mới like cho tôi đó.”


Nhớ trước kia, Hàn lão thái thái vẫn luôn xem bà như chiến hữu cách mạng, hơn nữa còn tỏ vẻ khoe khoang, cảm thấy Hàn Trác Lệ cho dù có kết hôn muộn đến mấy, phía sau còn có Sở Chiêu Dương đệm lưng. Thế nên ở trước mặt bà cứ luôn nói không gấp, sẵn tiện còn lo lắng cho hôn nhân đại sự của Sở Chiêu Dương, khiến Sở lão thái thái tức đến ói máu. Bây giờ nhìn đi, Sở Chiêu Dương cũng đã kết hôn rồi, nhưng Hàn Trác Lệ thì vẫn độc thân!

Sở lão thái thái còn chê chưa đủ chọc tức người khác, trong phần bình luận bên dưới viết thêm một câu: “Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, tôi không trả lời từng người được, đợi đến hôn lễ, để chắt trai của tôi phát kẹo mừng cho mọi người nhé! (Không sai, chính là con trai của cháu nội và cháu dâu tôi!)”

Lão gia tử: “...”

Lão thái thái này, không phải chỉ khoe khoang bản thân không chỉ có cháu dâu, còn có chắt trai nữa thôi sao? Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thấy biểu cảm vui mừng trên mặt lão thái thái, ông chẳng có chút tức giận nào cả.

“Ông xem, ông xem, ông xem, Hàn lão thái thái cả một câu chúc mừng cũng không nói, người khác đều chúc cả, chỉ mình bà ta không chúc.” Lão thái thái lắc đầu, “Xem lòng dạ bà ta hẹp hòi chưa kìa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận