Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Lúc sinh nhật hai tuổi của Bánh Gạo Nhỏ, em đã mua cho con một chiếc xe thiếu nhi, là một chiếc Porsche thể thao, Bánh Gạo Nhỏ vui lắm. Phòng khách trong nhà rộng, suốt ngày cậu nhóc cứ lái xe loanh quanh khắp phòng khách. Khi thời tiết bên ngoài đẹp, cũng có lúc lái cả ra ngoài. Nhưng những lúc em không có nhà, mẹ không cho phép Bánh Gạo Nhỏ lái xe ra ngoài. Tuổi tác mẹ đã cao chạy không nhanh, đợi khi em về mới có thể đưa Bánh Gạo Nhỏ lái ra ngoài chơi.”

Thấy vẻ mặt đầy hoài niệm của Cố Niệm, trong lòng Sở Chiêu Dương đột nhiên có chút hụt hẫng. Cảm giác trong ba năm qua, cho dù không có anh bên cạnh, Cố Niệm hình như vẫn sống rất tốt. Không phải anh muốn Cố Niệm phải suốt ngày đau khổ, nước mắt đầm đìa. Anh cũng không muốn không có anh bên cạnh, Cố Niệm sẽ không sống tiếp nổi. Tuy rằng trước đây, Cố Niệm nói nếu anh chết đi, cô cũng sẽ chết theo anh.

Anh cảm thấy rất mừng, khi Trì Dĩ Hằng gạt Cố Niệm nói anh đã chết, Cố Niệm đang mang thai Bánh Gạo Nhỏ. Vì Bánh Gạo Nhỏ, cô đã chọn lựa kiên cường mà sống tiếp. Anh cũng mong lỡ như bản thân thật sự xảy ra chuyện gì, không còn trên đời, chỉ còn lại Cố Niệm, cô vẫn có thể kiên cường mà sống tiếp thật hạnh phúc.

Nhưng anh vẫn không kìm được sự chua xót. Không có anh, Cố Niệm vẫn có thể sống tốt như vậy. Hình như có anh hay không cũng không sao.

Sắc mặt Sở Chiêu Dương tối sầm lại, ở một bên không nói gì.

Cố Niệm đang chìm đắm vào chuỗi ngày hồi ức, đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình không hề phản ứng gì, quay đầu thấy sắc mặt của anh, liền hiểu ra anh đang nghĩ gì. Nói ra cũng thật kỳ lạ, hình như càng ngày cô càng hiểu anh. Chỉ cần anh có bất kỳ biểu cảm gì, sắc mặt thay đổi, cho dù chỉ thoáng qua, cô cũng có thể biết rõ anh đang nghĩ gì, không cần anh phải nói ra.

Cố Niệm liền nghiêng đầu, gối lên vai anh, nói: “Hồi ức lúc đó quả thật rất ấm áp. Nhưng có ấm áp hơn nữa, cũng sẽ có tiếc nuối. Vì không có anh, bất luận hồi ức có tốt đến mấy cũng đều có khiếm khuyết. Bánh Gạo Nhỏ hiểu chuyện như vậy, chính vì con nó biết cho dù bản thân ở bên ngoài tùy hứng, những bạn nhỏ khác đều có ba chống lưng, nhưng con nó thì không có nên nó không thể tùy hứng được.” Cố Niệm thấp giọng nói.


“Vào lễ Giáng Sinh, đều là ba đưa các bạn nhỏ vào rừng chọn cây thông Giáng Sinh. Nhưng mỗi năm đều là mẹ và em đưa con đi. Con nhìn thấy những bạn nhỏ khác được ba mình cõng trên vai, lần nào cũng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng lại sợ bị em và mẹ nhìn thấy.”

“Vào lễ Halloween, đều là ba đưa các bạn nhỏ đi xung quanh xin kẹo, còn Bánh Gạo Nhỏ chỉ có thể nắm chặt tay em.” Cố Niệm thở dài.

Trái tim của Sở Chiêu Dương nháy mắt liền được chữa khỏi. Sau khi vui mừng lại cảm thấy bản thân có chút hẹp hòi. Cô tưởng rằng anh đã chết, không lẽ không thể sống những ngày tháng tốt đẹp sao? Biết rõ đạo lý này, nhưng anh vẫn không kìm được lòng mình.

Sở Chiêu Dương có chút ngượng ngùng, ngoéo ngón tay của Cố Niệm, “Xem mấy cái khác đi.”

“Ừm.” Cố Niệm mỉm cười, đem hết số giấy chứng nhận sử dụng đất kia bỏ lại vào túi hồ sơ, đặt sang một góc giường, mở sang chiếc túi văn kiện thứ hai. Bên trong là đủ loại sổ tiết kiệm, và thẻ ngân hàng. Cô tùy ý mở một quyển ra, liền bị mấy con số bên trong làm cho hoa mắt.

Cô mở ra chiếc túi thứ ba, bên trong là đủ loại văn kiện đầu tư, cổ phiếu.

Trong chiếc túi thứ tư là hợp đồng cổ phần ở tất cả các công ty mà anh chiếm giữ.

Bấy giờ Cố Niệm mới biết, Sở Thiên lại có nhiều ngành sản xuất như vậy. Chỉ mỗi mấy tờ giấy ủy quyền cổ phần này cũng đã dày cộm như mấy quyển song từ điển Oxford vậy.

Sở Chiêu Dương chỉ chỉ vào túi văn kiện bất động sản, nói: “Anh đã nhờ luật sư chuyển hết số nhà cửa này sang tên em cả rồi, bây giờ số bất động cản và đất đai này đều là của em.”

Sở Chiêu Dương chỉ chỉ lên trần nhà, cười nói: “Căn nhà này cũng thế.”


Cố Niệm kinh ngạc, vừa rồi cô cũng không xem kỹ, cũng không chú ý xem chủ nhà trên giấy tờ là tên ai. Chỉ thấy Sở Chiêu Dương mua lại căn biệt thự bên nước M, cô thật sự rất vui. Lúc này nghe Sở Chiêu Dương nói thế, cô liền mở lại xem, phát hiện quả nhiên trên mỗi văn kiện đều viết tên của cô.

Cô kinh ngạc hỏi: “Còn anh thì sao?”

Sở Chiêu Dương mỉm cười nói: “Không phải có em sao? Chắc em sẽ không đá anh khỏi cửa đâu nhỉ?”

Cố Niệm: “...”

Nói là nói thế, nhưng anh làm vậy cũng quá tùy hứng rồi.

“Anh từng nói sau này em chính là chủ của nhà ta mà.” Sở Chiêu Dương nói.

“Anh nghiêm túc à?” Cố Niệm còn tưởng lúc trưa anh nói thế với Bánh Gạo Nhỏ chỉ là nói đùa thôi chứ.

“Đương nhiên là nghiêm túc rồi.” Sở Chiêu Dương gật đầu khẳng định, thần sắc nghiêm túc như thế khiến Cố Niệm không thể phủ định được nữa. Sau đó, Sở Chiêu Dương lại chỉ chỉ vào chiếc túi chứa các hạng mục đầu tư nói: “Ban đầu lúc ký hợp đồng đã là tên của anh rồi, cái này không thay đổi được, nhưng em cứ giữ lấy, cùng với sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng. Số hạng mục đầu tư này mỗi kỳ chia hoa hồng đều trực tiếp chuyển vào thẻ, số thẻ này cũng do em bảo quản. Ngoài ra bên trong này còn có thẻ lương của anh, thẻ chia hoa hồng cổ phần. Tiền trong đó cũng do em bảo quản.”


“...” Cố Niệm mắt trợn tròn, “Vậy sau này anh tiêu cái gì?”

Sở Chiêu Dương nhíu mày: “... Em không định cả một chút tiền tiêu vặt cũng không cho anh đó chứ.”

Cố Niệm cười “Phụt” một tiếng, nói: “Ây da, em quên mất, nhất thời không kịp phản ứng. Anh thật sự cả một chút tiền cũng không để lại cho mình sao?”

“Không.” Sở Chiêu Dương nói, “Em là chủ gia đình, tiền đều do em quản lý, mỗi tháng tiền anh kiếm được đều giao cho em hết, em cho anh tiền tiêu vặt là được. Đàn ông kết hôn xong không phải đều như thế sao?”

Đại đa số... chắc là vậy.

Nhưng cũng có người này người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận