Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Bánh Gạo Nhỏ ngượng ngùng nói: “Còn lại... còn lại Bánh Gạo Nhỏ sẽ ăn từ từ. Mỗi ngày chỉ ăn... một viên!”

Bánh Gạo Nhỏ giơ ngón trỏ ra, giương đôi mắt mong chờ nhìn Cố Niệm, đợi cô đồng ý.

“Thấy con ngoan như vậy nên mẹ đồng ý.” Cố Niệm mỉm cười gật đầu.

Thế nên cả nhà họ trở về nhà cũ để ăn cơm bên đó. Lão gia tử và lão thái thái nhận được chocolate do chính tay Bánh Gạo Nhỏ làm thì vô cùng vui mừng. Sở thích lớn nhất bây giờ của lão thái thái không phải xem phim truyền hình, xem mấy thanh thiếu niên yêu nhau nữa, mà đổi thành khoe chắt trai, khoe đủ kiểu.

Chuyện Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã nhận giấy kết hôn mọi người đều đã biết rồi, cũng không tìm thấy lý do gì để vô ý khoe khoang nữa. Thế nên lão thái thái liền đặt hết tâm tư lên người Bánh Gạo Nhỏ. Hôm nay đăng lên mạng xã hội chắt trai làm cái này, ngày mai lại đăng lên mạng xã hội chắt trai làm cái kia.

Hàn lão thái thái lần nào xem cũng ở nhà tức giận đùng đùng chỉ vào màn hình điện thoại, nói với Hàn lão gia tử: “Ông xem, cứ làm như chỉ có mình nhà bà ấy là có chắt trai vậy, nhà ai mà chẳng có chắt trai chứ!”

Hàn lão gia tử không dám nói với Hàn lão thái thái: “Nhà chúng ta không có.” Nói ra nhất định sẽ bị Hàn lão thái thái mắng.

Lúc này, Sở lão thái thái nhận được chocolate của Bánh Gạo Nhỏ, lập tức cao giọng gọi thím Cao: “Tiểu Cao, mau, mau tìm một chiếc đĩa thật đẹp đến đây.”

“Dạ, vâng.” Thím Cao lập tức xoay người đi vào nhà bếp.


Lão thái thái cân nhắc một lượt, cuối cùng vẫn bước theo thím Cao, “Đừng to quá, đáy phải có màu sắc đẹp mắt.”

Thím Cao liền tìm thấy mấy chiếc đĩa nhỏ, có cái hình tròn, có cái hình vuông, còn có cả hình tam giác. Có cái bằng gốm sứ màu trắng thuần, có cái bằng gỗ, còn có cả cái bằng men, có vân nước xanh lam, hoặc màu xanh lục.

Lão thái thái suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chọn chiếc đĩa bằng gốm sứ màu trắng thuần. Tuy nhìn nó chẳng có đặc sắc gì, nhưng lại có thể làm nổi bật viên chocolate nhất không phải sao?

Sau đó, lại bày chiếc đĩa lên bàn ở quầy bar. Chiếc bàn trên quầy bar là màu đen, rất thích hợp làm background. Chiếc bàn màu đen làm cho chiếc đĩa sứ màu trắng càng nổi bật hơn, trong chiếc đĩa sứ màu trắng lại nổi vật viên kẹo chocolate màu đen.

Lão thái thái rất hài lòng, liền tìm đủ mọi góc chụp đẹp, chụp một loạt, sau đó chọn ra một tấm vừa ý nhất, vội đem đến nhờ Sở Chiêu Dương sửa ảnh cho bà.

Sở Chiêu Dương: “...”

Anh đâu biết.

“Thật vô dụng!” Lão thái thái ghét bỏ nói.

Cố Niệm vội vã giải cứu chồng của mình: “Bà nội, cháu biết, để cháu sửa cho bà.”

“Được được được.” Trong điện thoại của lão thái thái không có phần mềm sửa ảnh, liền gửi mấy bức ảnh đó sang cho Cố Niệm.

Cố Niệm đã sửa nhiều hiệu ứng khác nhau, rồi mới gửi lại cho lão thái thái.

Lão thái thái liên tục khen ngợi: “Ây da, đẹp quá, nhìn cứ hệt như ẩm thực trên tạp chí vậy.”

Rồi sau đó, vội vã đăng lên mạng xã hội: “Chocolate do chính tay chắt trai của tôi làm đó, đặc biệt mang đến tặng tôi.”

Sau đó lão thái thái liên tục tải lại mạng xã hội của mình, thấy có rất nhiều người like thì vô cùng vui sướng.


Hàn lão thái thái không tình nguyện nhưng lại giả vờ hào phóng cho Sở lão thái thái một like, quay đầu liền quay sang phàn nàn với Hàn lão gia tử: “Ông xem bà ta cách 10 phút là đăng một tin, toàn là nói về chắt trai của nhà bà ấy, đây là chuyện mà người có thể làm ra sao?”

Hàn lão gia tử mỗi ngày nghe Hàn lão thái thái phàn nàn về Sở lão thái thái, tai cũng sắp đóng kén luôn rồi. Ông ngoáy ngoáy lỗ tai, bất đắc dĩ nói: “Hay là bà chặn bà ta đi.”

“Tôi không.” Hàn lão thái thái rút một quyển sổ nhỏ ra, gạch một nét lên đó, “Tôi phải ghi lại hết, đợi sau này tôi cũng có chắt trai rồi, tôi cũng sẽ đăng cả ngày. Tôi không chỉ đăng trên mạng xã hội, mà còn gửi riêng cho bà ta xem nữa!”

Hàn lão gia tử: “...”

Là thương nhau lắm cắn nhau đau sao?

Cất quyển sổ tay vào, Hàn lão thái thái lại lấy điện thoại ra, “Cạch” một tiếng, chụp lại dòng trạng thái của Sở lão thái thái, gửi cho Hàn Trác Lệ.

Hàn Trác Lệ: “...”

Từ khi Sở lão thái thái đăng tin Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã nhận giấy kết hôn, chính thức bước vào chế độ cuồng khoe chắt trai. Chỉ cần Sở lão thái thái đăng tin gì, Hàn lão thái thái đều chụp lại sau đó gửi cho anh. Bà có ý gì, không cần nói anh cũng biết. Nhưng những gì mà Sở lão thái thái đăng, anh cũng nhìn thấy mà. Mỗi bài Hàn lão thái thái đều gửi sang một lượt, có nghĩa một tin anh phải xem đến hai lần. Mỗi ngày đều thấy con trai nhà người ta đến mấy lần, nỗi khổ này có ai biết chứ?

***

Buổi tối, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đưa Bánh Gạo Nhỏ từ nhà cũ trở về Lan Viên.


Vừa vào cửa, liền thấy ven bức tường trước cửa nhà có một chiếc hộp giấy lớn, bên trên còn dán hóa đơn chuyển phát nhanh.

Thím Dư ra đón họ, nói: “Cậu chủ, buổi chiều nhận được một gói chuyển phát nhanh, nói là của ngài đặt.”

Sở Chiêu Dương gật đầu xác nhận.

Trước đó thím Dư đã biết họ dùng cơm ở nhà cũ nên sau khi họ trở về, bà liền thu dọn đồ đạc để về nhà. Sau khi thím Dư đi khỏi, Sở Chiêu Dương liền mang bưu kiện chuyển phát đó vào phòng khách.

Cố Niệm hiếu kỳ hỏi: “Đây là gì vậy?”

Sở Chiêu Dương trước nay đều không dùng đến chuyển phát, có cần gì đều trực tiếp có người đưa đến tận cửa. Chỉ có cô mới thỉnh thoảng mua sắm trên mạng.

Sở Chiêu Dương không lập tức trả lời, ngược lại mỉm cười rất cao thâm, cố ý tỏ vẻ nguy hiểm, “Lát nữa em sẽ biết.”

Bánh Gạo Nhỏ cũng rất hiếu kỳ nên cũng không vội đi thay quần áo mà thúc giục Sở Chiêu Dương mở ra xem. Cố Niệm trước đó đã đi tìm kéo từ trong hộp công cụ. Sở Chiêu Dương nhận chiếc kéo từ tay Cố Niệm, không để cô động tay, nháy mắt rạch phần túi nhựa bên trên thùng giấy ra. Mở chiếc hộp ra, vật bên trong được túi bong bóng bảo vệ. Đợi mở hết lớp túi bong bóng, Cố Niệm lúc này mới nhìn thấy, đó là một cái khung, bên trong là một bức ảnh lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận