Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chỉ là bức ảnh này...

Khóe miệng Cố Niệm giật giật, Sở Chiêu Dương lại đi phóng to giấy kết hôn lên đóng khung, thông tin cá nhân ở bên trên được làm mờ, ngoài điểm này ra, đây rõ ràng là một tờ đăng ký kết hôn bản siêu khủng.

Cố Niệm: “...”

“Anh... sao anh lại phóng to nó lên vậy?... ” Cố Niệm nhìn tờ đăng ký kết hôn được phóng to, kích thước to hệt như ảnh cưới thường được treo trên tường, có cảm giác kích thích thị giác không hề nhẹ…

“Chúng ta vẫn chưa chụp ảnh cưới.” Sở Chiêu Dương nói, “Tường nhà mình hơi trống trải, thế nên phóng to nó để treo lên.”

Sở Chiêu Dương đắc ý nhìn thành phẩm, hoàn toàn giống hệt như anh tưởng tượng. Giấy kết hôn sau khi phóng to thật sự rất khí thế, rất thu hút ánh nhìn.

“Ý tưởng này không phải rất hay sao? Ảnh cưới như vậy không phải rất đặc biệt sao?” Sở Chiêu Dương đắc ý nhìn Cố Niệm, vẻ mặt chờ khen thưởng.

Cố Niệm: “...”


Đâu có ai phóng to giấy kết hôn treo lên tường như vậy chứ! Nghĩ đến hình ảnh đó, Cố Niệm liền có chút không dám nhìn thẳng.

Nhưng Sở Chiêu Dương đã cân nhắc cả, anh định mời bọn người Hàn Trác Lệ đến nhà chơi. Khung ảnh được treo ở phòng khách, vừa bước vào liền có thể nhìn thấy. Bất luận ai đến nhà, vừa vào cửa thì hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là giấy kết hôn của họ, vậy thì tốt biết mấy. Sẵn tiện còn có thể đả kích bọn chó độc thân Hàn Trác Lệ và Ngụy Chi Khiêm. Ngoài ra còn có thể khoe khoang với bọn người đã kết hôn Tề Thừa Chi. Dù sao bọn người Tề Thừa Chi cũng không có được chủ ý hay như anh.

Sở Chiêu Dương lập tức tìm đinh và búa trong hộp dụng cụ, cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên, sau đó đứng lên sô pha, mạnh mẽ đóng đinh vào tường. Còn dùng thước đo khoảng cách và cân bằng hai bên, xác định hai bên đã bằng rồi mới treo bức ảnh lên. Sau đó anh bước xuống vỗ vỗ tay, bước lui ra sau một chút, nhìn vào bức tường vốn trống trải nay có thêm một bức kết hôn phóng to, lập tức vô cùng hài lòng.

Cố Niệm: “...”

Người bị đả kích không chỉ có mình Cố Niệm, đến cả thím Dư sáng ngày hôm sau đến làm việc, vừa vào cửa, tờ giấy kết hôn phóng to đã trực tiếp lọt vào mắt, cũng đã khiến thím Dư giật mình không nhẹ.

Bà vuốt vuốt lòng ngực, tự lầm bầm đi vào nhà bếp: “Nhất định là bút tích của cậu chủ, đầu óc này mình cũng phục thật.”

Chẳng bao lâu sau, lúc thím Dư đã chuẩn bị bữa sáng kha khá, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương mới cùng nhau xuống nhà. Thím Dư nhìn thấy Sở Chiêu Dương mặc một bộ quần áo thể thao kèm áo lông vũ thì ngây người ra. Thím Dư há hốc mồm, mãi một lúc lâu sau mới tìm thấy lại giọng của mình: “Hôm nay cậu chủ không đến công ty sao?”

Sở Chiêu Dương nhíu mày, có chút khó hiểu trước câu hỏi của thím Dư, nhưng vẫn đáp: “Có.”

Thím Dư: “...”

Vậy mặc bộ quần áo này làm gì chứ? Không phải trước nay cậu chủ luôn rất chú ý hình tượng của mình ở công ty sao?

Sở Chiêu Dương sẽ không tiết lộ đây là vì Cố Niệm khen anh mặc như thế rất trẻ. Lúc đi cùng Cố Niệm, cũng không thể để người khác thấy anh lớn hơn Cố Niệm nhiều quá. Thế nên lúc Sở Chiêu Dương bước vào cửa lớn Sở Thiên, quả là khiến toàn thể nhân viên đều kinh ngạc đến rớt hàm. Nếu lần trước Sở Chiêu Dương mặc như thế đến công ty mọi người tuy có chút nghi hoặc, nhưng nhìn thấy người ta một nhà ba người đều mặc bộ quần áo này thì liền hiểu ra.

Họ đang mặc đồ gia đình thôi mà!

Hơn nữa còn phải đi chụp ảnh để làm giấy kết hôn, đương nhiên cũng cần phải đặc sắc một chút.


Nhưng hôm nay cũng không dẫn theo Cố Niệm và con trai đến, mặc thành như vậy là chuyện gì chứ?

Tuy kiểu dáng thoải mái này, cũng rất đẹp, so với kiểu dáng nghiêm túc hằng ngày rõ ràng nhìn anh trẻ hơn rất nhiều. Nhưng anh lúc này so với tổng tài trước đây mà họ quen biết, chẳng giống nhau chút nào.

Ánh mắt Sở Chiêu Dương luôn nhìn thẳng, anh bước đến trước cửa thang máy dành riêng cho mình, đúng lúc gặp Hà Hạo Nhiên. Hà Hạo Nhiên liền bước đến, chào hỏi Sở Chiêu Dương. Cửa thang máy mở ra, Sở Chiêu Dương gật đầu, nói: “Đi cùng đi.”

Hà Hạo Nhiên được sủng ái mà lo sợ vội vã bước vào, không phải trước kia chưa từng đi cùng thang máy với Sở Chiêu Dương. Chỉ là trước kia những lúc phải báo cáo công việc cho Sở Chiêu Dương mới đi cùng thang máy. Kiểu tình cờ gặp nhau như sáng nay, Hà Hạo Nhiên vẫn rất biết thân biết phận đi thang máy dành riêng cho nhân viên.

Cửa thang máy đóng lại, Sở Chiêu Dương nhìn vào chiếc gương trước mặt, đột nhiên hỏi: “Tôi như vậy có phải nhìn trẻ hơn rất nhiều không?”

Hà Hạo Nhiên cảm thấy bản thân có chút không theo kịp suy nghĩ của Sở Chiêu Dương. Hôm nay Sở Chiêu Dương mặc bộ quần áo như vậy đến công ty, bản thân anh cũng rất bất ngờ. Cảm giác tổng tài sau khi kết hôn, càng ngày càng không bình thường rồi.

Đối với câu hỏi của Sở Chiêu Dương, Hà Hạo Nhiên lập tức gật đầu: “Trẻ hơn rất nhiều, rất có sức sống ạ.”

Sở Chiêu Dương hài lòng duỗi thẳng lưng, gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy thế.”

Hà Hạo Nhiên: “...”


Rốt cuộc tổng tài đã chịu đả kích gì rồi?

Ném bỏ những suy nghĩ không bình thường sang một bên, Hà Hạo Nhiên lấy lại bình tĩnh, nói: “Tổng tài, hôm nay Trì Dĩ Hằng nhậm chức, tuy trong trình tự anh ta đến phỏng vấn chúng ta không động tay động chân vào. nhưng sau khi được tuyển tôi đã bảo HR sắp xếp cho anh ta vào bộ phận kế hoạch.”

Ở bộ phận kế hoạch làm một nhân viên bình thường, cũng không thể tiếp xúc với những việc cơ mật của công ty.

“Trông chừng anh ta, đừng để anh ta có quan hệ mật thiết với ai ở công ty, nếu phát hiện phải lập tức báo cáo.”

“Vâng.”

***

Chớp mắt đã đến ngày Bánh Gạo Nhỏ chính thức vào nhà trẻ. Tuy Tắc Hạ Học Phủ từ nhà trẻ đã bắt đầu bồi dưỡng tinh anh, nhưng cũng không đến nỗi bắt mấy đứa trẻ ba tuổi đến học tập với họ.

Lớp mẫu giáo nhỏ là nơi để cho các bạn nhỏ bồi dưỡng những bài học vỡ lòng, để các bé có hứng thú với các kỹ năng cuộc sống, chú trọng hơn là tăng cường năng lực tự sinh hoạt, năng lực tự sinh tồn của các bạn nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận