Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Đối phương mỉm cười, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Chúng tôi đều vì nhân dân phục vụ, đả kích tất cả những hành vi phạm tội trái pháp luật.”

Cố Niệm tức giận, đây là xem Sở Chiêu Dương thành người phạm tội trái pháp luật sao? Sở Thiên vẫn luôn dốc sức nghiên cứu các loại thuốc có ích cho con người. Bao nhiêu năm qua, không biết đã làm từ thiện bao nhiêu, phá hủy bao nhiêu tổn thương mà các chất độc hại mang đến. Chính vì thế đã trở thành cái gai trong mắt của tổ chức R. Sở Chiêu Dương thậm chí còn vì vậy mà chịu biết bao tổn hại. Nhưng bây giờ, dường như tất cả những gì Sở Chiêu Dương bỏ ra đều chưa từng xảy ra. Anh cứ như vậy mà trở thành người phạm tội làm trái pháp luật.

“Anh Sở, mời theo chúng tôi về Cục tiếp nhận điều tra.” Người kia không khách khí nói.

Cố Niệm biết đây rõ ràng là vu oan hãm hại mà. Sao lại trùng hợp đến thế, người của Cục quản lý Dược lại bắt được ngay khi lô thuốc xuất hiện ở cổng bệnh viện? Cô không tin không có kẻ nào đó nói với họ điều gì.

“Thì ra là ở đây đợi tôi à?” Sở Chiêu Dương mỉm cười, mới nghi ngờ sáng nay, thật không ngờ nhanh như vậy đã có lời giải thích.

“Chuyện này là sao?” Cố Niệm lập tức hỏi, Sở Chiêu Dương đã biết gì rồi?


“Buổi sáng Hà Hạo Nhiên nói với anh, một lô thuốc của phòng thí nghiệm đưa đến bệnh viện gặp phải cướp. Nhưng khi đối phương chiếm được ưu thế thì chỉ động vào lô thuốc chứ không cướp đi, ngược lại còn rút lui. Khi đó bọn anh cũng cảm thấy kỳ lạ, ý đồ của đối phương là gì? Thì ra bọn chúng không phải muốn cướp thuốc mà là muốn tráo đổi thuốc.”

Sở Chiêu Dương cũng đã nắm chắc nội tình, những người đó không cần phải tráo đổi mỗi thùng thuốc, chỉ cần đổi một vài lọ thuốc trong đó là được. Nếu như trực tiếp có quan hệ tốt với người của Cục quản lý Dược, thậm chí chỉ cần tráo đổi một lọ là được. Đến lúc đó, bọn họ liền lấy lọ thuốc có vấn đề đi kiểm tra. Sao có thể không kiểm tra ra vấn đề chứ?

Cố Niệm cũng nghĩ ra, nhìn ánh mắt của bốn người này không hề có ý tốt. Không biết bốn người này có tham gia vào trong đó không, nhưng người nói chuyện vừa nãy chắc chắn đã biết gì đó.

“Có lời gì, đợi đến Cục cảnh sát, khi tiếp nhận thẩm vấn giải thích sau, bây giờ nói cũng vô dụng. Anh Sở, mời đi theo chúng tôi.”

“Ba, mẹ!” Bánh Gạo Nhỏ nghe thấy tiếng động, không trốn trong phòng nữa, vội chạy ra ngoài. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn bốn người trước mắt, nghiêm túc nói: “Ba cháu không làm việc xấu!”

Người kia không muốn chấp nhất với trẻ con, nhưng vẫn không nhịn được thêm một câu: “Có làm hay không, một đứa bé như cháu thì hiểu cái gì? Là thật thì không giả được, là giả thì không thật được!”

Cố Niệm kéo Bánh Gạo Nhỏ ra sau mình, không để cậu bé nói tiếp. Bánh Gạo Nhỏ có nói nhiều thêm nữa cũng vô dụng.

“Tôi đi cùng anh ấy.”

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ đến dẫn anh Sở đi, nếu như cô muốn đi thì chỉ có thể tự đi.” Người kia nói. Sau đó hắn lấy còng tay ra, muốn đeo vào tay Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương mím chặt hai môi, cũng không nói không cho còng. Nhìn thái độ của đối phương, cho dù anh nói gì cũng vô dụng. Sở Chiêu Dương không quay đầu, nói với Cố Niệm: “Đừng để con nhìn thấy.”


Cố Niệm hiểu ý, vội che chắn Bánh Gạo Nhỏ ở sau lưng, không để cậu bé nhìn thấy. Bánh Gạo Nhỏ vô cùng lo lắng: “Mẹ, đừng để họ đưa ba đi, đừng để họ bắt nạt ba.”

“Sẽ không đâu.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, “Yên tâm, ai cũng không thể bắt nạt được ba.”

Sở Chiêu Dương chủ động giơ hai tay ra, để đối phương còng cổ tay anh lại, dẫn anh đi. Lúc này, Cố Niệm chỉ có thể vui mừng vì bây giờ mọi người đều đang ngủ, không nhìn thấy bộ dạng Sở Chiêu Dương. Cô không muốn anh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói nọ sau lưng. Cố Niệm không kịp thay quần áo, chỉ vội vàng lấy áo khoác lông vũ của mình được treo sẵn dưới lầu, mặc vào cho Bánh Gạo Nhỏ. Áo khoác lông vũ của cô to, che kín Bánh Gạo Nhỏ từ đầu đến chân. Sau đó, cầm chìa khóa xe của Sở Chiêu Dương, ôm Bánh Gạo Nhỏ ra ngoài.

Cô cũng không yên tâm để một mình Bánh Gạo Nhỏ ở nhà. Mà Bánh Gạo Nhỏ đương nhiên cũng lo lắng cho ba mình, để cậu ở nhà đợi tin là chuyện không thể.

Cố Niệm bế Bánh Gạo Nhỏ lên xe. Bánh Gạo Nhỏ cũng không cần cô chăm sóc, tự leo lên ghế an toàn trẻ em, tự thắt dây an toàn cho mình.

Cố Niệm lái xe của Sở Chiêu Dương ra khỏi gara, vừa vặn nhìn thấy xe của Cục quản lý Dược phía trước vừa mới khởi động, Cố Niệm vội vàng theo sát phía sau. Cô đi vội, quên cả mang điện thoại di động. Liếc nhìn gương chiếu hậu, phát hiện Bánh Gạo Nhỏ vẫn đeo đồng hồ thông minh, liền vui mừng, nói: “Bánh Gạo Nhỏ, gọi điện cho ông ngoại!”

“Vâng ạ!” Bánh Gạo Nhỏ trực tiếp tháo đồng hồ xuống, ấn gọi số của Cố Lập Thành, rồi đưa đồng hồ cho Cố Niệm.


Cố Niệm nhận lấy đồng hồ, không lâu sau, điện thoại đã kết nối. Vốn dĩ Cố Lập Thành đang ngủ say, nhưng vì lý do công việc, buổi tối ngủ cũng sẽ không tắt máy hoặc để chế độ im lặng. Sau khi bị một hồi chuông điện thoại làm thức giấc, kết quả nhìn thấy điện thoại của Bánh Gạo Nhỏ, Cố Lập Thành lập tức tỉnh ngủ. Ngay cả Mục Lam Thục sau khi thức giấc, biết là Bánh Gạo Nhỏ gọi cũng bắt đầu lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì.

Cố Lập Thành vội vàng nghe máy, giọng không chút ngái ngủ.

“Bánh Gạo Nhỏ, sao thế?”

“Ba, là con.” Cố Niệm nói.

Nghe thấy giọng điệu Cố Niệm nặng nề, sắc mặt Cố Lập Thành lập tức trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì? Bánh Gạo Nhỏ gặp chuyện?”

“Không phải, là Chiêu Dương xảy ra chuyện.” Cố Niệm nói, không đợi Cố Lập Thành hỏi, cô liền nói tiếp, “Vừa nãy, bốn người của Cục quản lý Dược đến, bắt Chiêu Dương đi rồi. Bây giờ con đang đi theo phía sau họ, xem họ muốn dẫn Chiêu Dương đến Cục cảnh sát nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận