Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Niệm quay đầu lại nhìn, thấy Cố Lập Thành và Mục Lam Thục đã đến. Hai người sải bước xông lên phía trước, Mục Lam Thục bế Bánh Gạo Nhỏ từ trong lòng Cố Niệm lên, Cố Lập Thành đỡ Cố Niệm dậy. Cố Niệm nắm lấy cánh tay Cố Lập Thành, ngầm chớp chớp mắt với ông. Bấy giờ Cố Lập Thành mới thở phào một hơi.

“Con sao rồi? Bị thương chỗ nào không?”

“Ba, bọn họ ức hiếp người!” Cố Niệm lập tức nói, ôm lấy Cố Lập Thành. Vốn dĩ cô không muốn khóc, nhưng Cố Lập Thành vừa đến, Cố Niệm giống như tìm được chỗ dựa vững chắc. Thì ra đây chính là cảm giác có ba làm chỗ dựa.

Cố Lập Thành nhìn thấy Cố Niệm như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Dừng tay lại hết cho tôi! Cục cảnh sát mà các cậu làm như cái chợ bán thức ăn vậy, thật mất mặt!”

Cảnh sát trong Cục này đều không biết Cố Lập Thành, nhưng không hiểu sao nghe thấy ông lớn tiếng giận dữ thì đều lần lượt ngừng lại.


“Ba, bọn họ không cho phép con bảo lãnh Chiêu Dương, thật vô lý mà!” Cố Niệm nhân cơ hội nói.

Lúc này trong Cục cảnh sát rất yên tĩnh, giọng nói của Cố Niệm vang lên cực kỳ rõ ràng.

Cố Lập Thành lạnh lùng nói: “Bảo Cục trưởng của các anh ra gặp tôi!”

“Cục trưởng của chúng tôi không có ở đây, ông ấy tan làm rồi.” Một viên cảnh sát nói.

Cố Lập Thành cười lạnh một tiếng: “Hừ, cũng không xem xem người các anh hôm nay bắt là ai, có anh ta ở đây, Cục trưởng của các anh dám tan làm sao?”

Bắt nhân vật quan trọng như Sở Chiêu Dương đến đây, Cục trưởng của các người dù có đang ngủ ở nhà cũng ngủ không ngon giấc, sao có thể không đích thân ở đây trấn thủ chứ?

Cố Lập Thành không phí lời với bọn họ nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho thư ký Lâm. Thư ký Lâm đang trong giấc mộng đẹp bị gọi dậy, cũng không dám oán thán một lời. Cố Lập Thành bảo cô cho ông số điện thoại di động của Cục trưởng phân Cục Thị Bắc, thư ký Lâm lập tức tìm thấy đọc cho ông.

Tắt điện thoại xong, Cố Lập Thành lại ấn một dãy số điện thoại.


Cố Lập Thành nói không sai. Cục trưởng phân Cục Thị Bắc đang trốn ở trong văn phòng. Bọn họ bắt Sở Chiêu Dương đến thẩm vấn, thậm chí còn là hãm hại, chuyện lớn như vậy, Cục trưởng Lưu của phân Cục này sao có thể yên tâm về nhà ngủ chứ? Trong lòng ông ta vô cùng thấp thỏm, việc đưa ra quyết định đồng ý hợp tác với Tô tướng quân chính là đang đánh cược. Ông ta không thỏa mãn chỉ làm một Cục trưởng một phân Cục, ông ta cũng biết năng lực của mình không giỏi, quan hệ không rộng, bối cảnh cũng không tốt. Cho dù ông ta muốn nịnh nọt, đầu quân cho người có chức có quyền cũng cần phải được người đó cho cơ hội.

Cho đến một ngày, một thanh niên tên là Trì Dĩ Hằng cùng với Tô Hân Nhã - cháu gái của Tô tướng quân cùng đến tìm ông ta, còn đưa ra lời cam kết của Tô tướng quân với ông ta. Ông ta vốn là người thuộc phe của Tô tướng quân. Lúc trước, ông ta nỗ lực luồn cúi, thông qua tầng tầng lớp lớp quan hệ mới có thể liên hệ với người thuộc phe của Tô tướng quân, dựa vào để leo lên thành công. Nhưng nói thật, Tô tướng quân, thậm chí đến những người dưới vây cánh của Tô tướng quân cũng không biết tên ông ta là gì. Ông ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi. Muốn tiếp tục trèo lên cao thì không được. Bởi vì bên trên luôn có người chèn ép, người ta thực sự dựa vào giao thiệp rộng, bối cảnh dòng họ, quan hệ giữa dòng họ nổi trội.

Cho nên khi Trì Dĩ Hằng và Tô Hân Nhã ngồi trước mặt mình, ông ta không thể không kích động. Ông ta không hề thấy lạ vì sao Tô tướng quân không đích thân đến mà lại bảo hai người này đến. Tô tướng quân là nhân vật có địa vị thế nào, sao có thể đích thân đến gặp một nhân vật nhỏ như ông ta được? Trong lúc nói chuyện, được biết Trì Dĩ Hằng là cháu rể được Tô tướng quân chọn lựa. Nếu như chỉ có một mình Tô Hân Nhã đến, có khả năng ông ta sẽ không đồng ý. Nhưng cộng thêm cả Trì Dĩ Hằng, hơn nữa nghe nói hắn là người của Sở gia. Trong lòng Cục trưởng Lưu nhanh chóng soạn ra một đoạn kịch ân oán tính thù, đấu đá lẫn nhau trong gia tộc quyền thế. Là cháu rể được chọn lựa của Tô tướng quân, thực sự có tư cách đại diện cho Tô tướng quân đến đàm phán với ông ta trước. Vì vậy, Cục trưởng Lưu hai đêm không ngủ, vành mắt thâm quầng, hốc mắt hõm sâu, cuối cùng quyết định đánh cược một phen.

Lúc này nhìn thấy dãy số lạ hiện trên màn hình điện thoại, Cục trưởng Lưu đang băn khoăn, có nên nghe máy hay không. Ai lại rảnh rỗi gọi điện đến vào lúc này chứ? Hơn nữa còn là thời khắc quan trọng. Nhưng Cục trưởng Lưu có chứng bệnh cưỡng chế, không xác định xem rốt cuộc là chuyện gì thì ông ta sẽ không thoải mái, cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, ông ta vẫn nghe máy.

“Alo, xin chào.”

“Xin chào, tôi là Cố Lập Thành.” Giọng nói của Cố Lập Thành lạnh lùng âm trầm.


Cục trưởng lưu biết Cố Lập Thành. Lúc trước Cố Lập Thành nhận chức Cục trưởng Tổng Cục cảnh sát, Cục trưởng mấy phân Cục cảnh sát bọn họ còn cùng Cố Lập Thành ăn cơm. Mọi người quen biết một chút, thuận tiện cho hợp tác sau này. Trong lòng Cục trưởng Lưu hồi hộp, đột nhiên đứng dậy: “Cục trưởng Cố, chuyện này, ông có chuyện gì thế?”

“Tôi đang ở trong Cục của các anh.” Cố Lập Thành trầm giọng nói, “Không ra ngoài gặp tôi một lát à?”

“Tôi… tôi đang ở nhà.” Cục trưởng Lưu nhắm mắt kiên trì nói.

Cố Lập Thành cười giễu cợt một tiếng, giọng nói tỉnh táo này là đang ở nhà sao?

“Tôi thấy đèn trong phòng làm việc của anh vẫn sáng, muốn tôi đích thân đến đó tìm anh sao?” Cố Lập Thành mỉa mai nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận