Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Niệm mỉa mai khẽ nhếch mép nói, “Không cần biết ông nghe ai nói, đương nhiên ông không nói cháu cũng đoán ra được. Chuyện này, cháu sợ ông bà cố lo lắng nên trước khi sự việc được làm rõ, cháu không hề làm phiền đến ông bà. Cháu không nói với ai, vậy mà ông lại biết. Cũng không biết là ông cực kỳ quan tâm Chiêu Dương hay là vẫn phái người giám sát Chiêu Dương đây? Song thấy ông vừa vào cửa, không hỏi han gì đã chỉ vào mũi Chiêu Dương trách mắng, có lẽ cũng không phải xuất phát từ suy nghĩ thứ nhất rồi.”

“Thuốc của Sở Thiên không hề có vấn đề gì. Trước đó, lô thuốc gặp phải cướp, mục đích của đối phương không phải là cướp thuốc đem đi mà là đánh tráo thuốc bên trong, bỏ thuốc có vấn đề vào. Mà bản báo cáo chứng minh trong thuốc có hàng cấm cũng đã được làm từ trước.”

“Hừ, đây chỉ là cách nói của cô!” Nhị gia căn bản không tin, cố chấp nói.

“Vậy ông cứ hỏi cảnh sát xem, bọn họ sẽ không lừa ông.” Cố Niệm từ tốn nói, “Từ khi thuốc gặp phải cướp, Chiêu Dương đã biết trong chuyện này có vấn đề, sớm đã tráo đổi lọ thuốc có vấn đề bỏ ra ngoài. Cho nên lọ thuốc Cục quản lý Dược đem về kiểm tra thực ra căn bản chẳng có vấn đề gì cả. Vậy thì bản bảo cáo chứng minh thuốc có vấn đề từ đâu mà có?” Cố Niệm mỉa mai nhìn Nhị gia.

“Vì vậy Chiêu Dương không có bất kỳ vấn đề gì, anh ấy cũng không làm chuyện gì phạm pháp. Anh ấy vẫn luôn nỗ lực dẫn dắt Sở Thiên, nỗ lực sản xuất thuốc tốt hơn để chữa trị bệnh tật, giảm bớt đau đớn do bệnh tật mang lại.”

Nhị gia cắn răng, không biết phải làm sao. Trước thái độ tức giận, lời lẽ sắc bén của Cố Niệm, ông ta cảm thấy hơi chột dạ.


Cố Niệm ngừng một lát nhìn về phía Lý Thiếu Phong. Lý Thiếu Phong hiểu ý, lập tức nói với Nhị gia: “Xin chào, tôi là Lý Thiếu Phong, là người phụ trách vụ án lần này. Qua điều tra đã chứng thực Sở tiên sinh bị người khác hãm hại. Cũng may anh Sở cơ trí, không rơi vào bẫy. Thuốc của Sở Thiên không có bất kỳ vấn đề gì. Bây giờ người phải điều tra không phải là Sở Chiêu Dương mà là người đã động tay vào thuốc, người đã hãm hại anh ta.”

Nhị gia hoàn toàn bị nghẹn lời, không nói được câu nào.

Cố Niệm mím môi, nói với ông ta: “Chiêu Dương là hậu bối của ông. Bao nhiêu năm qua, những gì anh ấy cống hiến cho Sở Thiên lẽ nào ông không nhìn thấy? Thuốc của Sở Thiên muốn kiểm tra ra kết quả cần tốn rất nhiều thời gian, lẽ nào ông không biết? Ông cũng đã nói, khi còn bé Chiêu Dương từng bị bắt cóc, vì thế anh ấy càng căm hận tổ chức R, cũng càng không muốn trở thành người giống với tổ chức R. Ông chưa biết gì đã định tội Chiêu Dương, chỉ trỏ trách mắng anh ấy. Tôi cũng muốn hỏi, ông có ý gì?”

“Cố Niệm!” Cố Lập Thành giả vờ lớn tiếng trách mắng: “Con nói chuyện với trưởng bối thế à?”

Nhị gia cho rằng Cố Lập Thành đang sợ, chỉ là một Cục trưởng bé nhỏ, vẫn lo lắng đắc tội Sở gia. Hơn nữa Cố Niệm gả vào Sở gia thì phải nghe lời Sở gia bọn họ. Hôm nay đắc tội với ông ta sau này Cố Niệm ở Sở gia cũng khó sống.

Ai ngờ Cố Lập Thành lại nói: “Trưởng bối không hiểu chuyện, con là hậu bối cũng không thể không hiểu chuyện!”

Nhị gia: “…”

Cố Lập Thành, ông ta đang nói gì thế này?

Cố Lập Thành ung dung thong thả, nho nhã mỉm cười với Nhị gia

“Nhị gia, may mà hôm nay ở đây không có người ngoài.” Vẻ mặt mỉm cười của Cố Lập Thành đáng hận đến mức khiến Nhị gia nghiến răng nghiến lợi.


Ông ta có ý gì?

Không có người ngoài? Lẽ nào những cảnh sát này không phải là người ngoài sao?

“May mà mọi người đều tín nhiệm Sở Chiêu Dương, cũng sẽ không vì một trận trách mắng của ông mà nghi ngờ thằng bé.” Cố Lập Thành nhẹ nhàng nói.

Ý là Nhị gia thân là trưởng bối của Sở Chiêu Dương ngược lại còn không bằng những người ngoài này.

“Nhị gia, nếu như có hứng thú những chuyện tiếp theo, có thể ở lại xem.” Sở Chiêu Dương cười nhạo nhìn Nhị gia, “Cũng đỡ phải luôn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của người dân.”

Nhị gia: “…”

“Ha.” Nhị gia không phục cười nhạo một tiếng, “Sở Chiêu Dương, ai biết thuốc đó là cháu phát hiện trước hay là bản thân cháu tự bao biện chứ.”


Cố Niệm thực sự giận quá hóa cười, Nhị gia quả nhiên dùng hết sức gắn tội danh cho Sở Chiêu Dương.

“Tổng giám đốc.” Hà Hạo Nhiên bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm theo một túi tài liệu.

Sự xuất hiện của Hà Hạo Nhiên miễn cưỡng cắt đứt lời của Nhị gia. Mọi người đều nhìn ra cửa, Hà Hạo Nhiên vội vã đi vào, khi đi qua người Nhị gia, ngừng lại một chút nhìn ông ta. Cậu cung kính chào một tiếng, Nhị gia cảm thấy ánh mắt Hà Hạo Nhiên nhìn ông ta có chút kỳ lạ. Nhị gia nghi ngờ nhìn Hà Hạo Nhiên đi đến phía trước Sở Chiêu Dương, đưa túi tài liệu cho anh.

“Tổng giám đốc, đây là báo cáo giám định của Trì Dĩ Hằng.” Hà Hạo Nhiên nói.

Nhị gia nghe xong liền lớn tiếng trách mắng: “Báo cáo giám định gì? Các người điều tra Dĩ Hằng cái gì?”

Lúc này, Lý Thiếu Phong vội dẫn người đi. Đây mới thực sự là chuyện của Sở gia, cho dù bọn họ là bạn của Cố Niệm cũng không thích hợp ở đây nghe. Bây giờ ở lại đó, ngoài người của Sở gia, Mạc nguyên soái, Mạc Cảnh Thịnh và Cố Lập Thành thì chỉ có Hà Hạo Nhiên, Biên Đạo Nhân và Hắc Tử. Biên Đạo Nhân và Hắc Tử còn ở lại đó, đương nhiên còn chỗ cần bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận