Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cố Lập Thành cũng cảm thấy sự hiện diện của Mạc nguyên soái là vô cùng hiếm có, vì Sở Chiêu Dương mà đêm khuya chạy đến đây trấn giữ. Vì sự có mặt của ông ấy nên hôm nay mọi chuyện mới tiến triển thuận lợi như vậy. Có thể bọn họ không muốn đắc tội Tô tướng quân, nhưng càng không thể đắc tội Mạc nguyên soái. Vì có Mạc nguyên soái ở đây, những người muốn mua chuộc Tô tướng quân, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, sẽ dẹp ngay ý nghĩ đó. Và còn khiến Tô tướng quân không thể nhúng tay vào chuyện này.

Đối với chuyện này, Cố Lập Thành vô cùng hài lòng. Tại hiện trường, ngoài Mạc nguyên soái thì Cố Lập Thành là người lớn tuổi nhất, nên ông liền dùng thân phận là ba của Cố Niệm, truởng bối của Sở Chiêu Dương chân thành cảm ơn Mạc nguyên soái. Mạc nguyên soái vốn chỉ cần một cuộc điện thoại thì không ai dám giở thủ đoạn. Nhưng Mạc nguyên soái lại đích thân đến, khiến người khác không dám có suy nghĩ khác.

“Sao lại nói thế, mọi người đều là người nhà, không cần khách sáo.” Mạc nguyên soái mỉm cười nói, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.

Chuyện này đã giải quyết xong, Sở Điềm mới hỏi Sở Chiêu Dương: “Anh, chuyện này hiện giờ có thể kể cho ông bà nghe được chưa?”

Trì Dĩ Hằng được đưa đến, chuyện của hắn, ông bà sớm muộn gì cũng biết. Dù sao chuyện cũng đã xong, kể cho ông bà nghe cũng không sao.


Sở Chiêu Dương gật đầu, nói: “Anh và Cố Niệm sẽ đích thân nói với ông bà.”

Lúc xảy ra chuyện, không thể kể ông bà nghe ngay được, ông bà sẽ không vui vẻ, nếu đổi lại là Sở Chiêu Dương, anh cũng sẽ chọn làm vậy. Vì thế, Sở Chiêu Dương gác chuyện này sang một bên, để tránh khiến ông bà và Sở Điềm tức giận. Sở Điềm vui vẻ chào tạm biệt Sở Chiêu Dương và mọi người.

Cố Lập Thành ở lại Cục cảnh sát, Sở Chiêu Dương và Cố Niệm thì đưa Mục Lam Thục về nhà trước. Nhưng chuyện vẫn chưa có kết quả, trong lòng Mục Lam Thục vẫn không thoải mái, bà nói với Cố Niệm, nếu còn có chuyện gì, nhất định phải nói cho bà nghe trước. Thấy mẹ như vậy, Cố Niệm quyết định đưa Mục Lam Thục về Lan Viên, để bà ở cạnh Bánh Gạo Nhỏ.

Bánh Gạo Nhỏ hiện đang ngủ ở ghế sau. Từ sau khi biết Sở Chiêu Dương không sao, tinh thần căng thẳng của Bánh Gạo Nhỏ cũng trở nên thoải mái hơn, nên liên tục ngáp dài ngáp vắng, sau cùng thì mí mắt sụp xuống, ngủ thật ngon. Tuy Sở Chiêu Dương hiện giờ đã không sao, nhưng Bánh Gạo Nhỏ vẫn bị kích động, vì thế có Mục Lam Thục ở cạnh cậu nhóc thì sẽ tốt hơn.

Về đến Lan Viên, thím Dư liền hỏi: “Cậu chủ không sao chứ?”

“Không sao rồi.” Cố Niệm mỉm cười nói, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc ngồi trên xe, dưới chân đều lâng lâng, dường như đang nằm mơ. Mãi cho đến khi về đến nhà, cảm giác ấm áp và thân thuộc trong nhà ùa tới, Cố Niệm mới cảm nhận được sự chân thật.

“Thím Dư cũng cả đêm không ngủ phải không, hôm nay không cần làm việc gì hết, thím tranh thủ ngủ bù đi ạ.” Cố Niệm mỉm cười nói.

Sở Chiêu Dương ôm Bánh Gạo Nhỏ vào phòng ngủ. Bánh Gạo Nhỏ vừa nắm xuống giường, bất giác thức giấc. Bánh Gạo Nhỏ ngạc nhiên, trong chớp mắt đã tỉnh táo, phát hiện mình đang nằm ngủ trong phòng. Bánh Gạo Nhỏ dùng sức ôm chặt lấy cánh tay của Sở Chiêu Dương: “Ba, ba cũng về rồi sao!”


“Ừ, ba về rồi.” Sở Chiêu Dương vốn định nói xong câu này thì thôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của Bánh Gạo Nhỏ, anh đột nhiên mềm lòng, nói thêm một câu, “Là ba ôm con suốt trên đường về.”

Bánh Gạo Nhỏ nghe xong, trong lòng vừa thoải mái vừa vui vẻ, liền ôm lấy cánh tay Sở Chiêu Dương không chịu buông. Giọng của cậu nhóc mềm mại như gạo nếp, cậu hỏi: “Vậy ba còn đi nữa không?”

“Ba còn phải đi làm, còn phải về nhà cũ để nói với ông nội bà nội mọi chuyện.” Sở Chiêu Dương kiên nhẫn giải thích, không còn giống như trước, luôn dùng dáng vẻ nghiêm nghị đối với Bánh Gạo Nhỏ.

Cánh tay anh bị Bánh Gạo Nhỏ ôm lấy, anh cũng không rút ra. Anh giơ bàn tay kia lên, dịu dàng xoa đỉnh đầu có một chút tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại của cậu nhóc: “Nhưng mà sẽ không bị bắt đi nữa.”

Đôi mắt cậu nhóc sáng lên vẻ kinh ngạc vui mừng. Sở Chiêu Dương nghĩ rằng khó tránh khỏi việc sau này phải đến Cục cảnh sát để làm chứng. Sợ Bánh Gạo Nhỏ đến lúc đó lại hiểu nhầm nên nói trước mọi chuyện để cậu nhóc biết: “Có lẽ sau này ba còn phải đến Cục cảnh sát.”


Quả nhiên, gương mặt nhỏ nhắn của Bánh Gạo Nhỏ lập tức xuất hiện sự căng thẳng.

Sở Chiêu Dương liền giải thích: “Không phải là bị bắt đi, lần này có người hại ba, mà người hại ba đã bị bắt. Ba là người bị hại, nhất định phải đến đó làm chứng.”

“Nhưng mà không phải bị bắt, phải không?” Bánh Gạo Nhỏ xác nhận lần nữa.

“Ừ, không đâu, con yên tâm.” Sở Chiêu Dương gật đầu.

Bánh Gạo Nhỏ rất tin tưởng anh, chỉ cần Sở Chiêu Dương đồng ý, nhất định sẽ không nuốt lời. Bánh Gạo Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới luyến tiếc mà buông tay Sở Chiêu Dương ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận